Giám đốc Phương cung kính nói: "Cậu Huy, tôi không biết cậu đã tới đây. Vừa rồi chúng tôi có gì đắc tội mong cậu thứ lỗi a."
"Cũng không có gì đắc tội cả, chỉ là ở đây ồn ào quá làm ảnh hưởng đến tâm trạng thôi."
Lúc này cũng có người sấn đến kể lại chuyện lúc nãy cho giám đốc Phương một lần nữa.
Sắc mặt của giám đốc Phương lạnh như băng, ông ta đảo mắt nhìn những người đang có mặt ở hiện trường một lượt rồi dừng lại trên người nhân viên phục vụ kia.
Người nhân viên kia sợ đến mức muốn vãi đái ra quần, run run giọng nói: "Giám đốc, tôi... tôi không biết."
"Không biết là có thể tùy tiện nói chuyện sao?” Giám đốc Phương tức giận nói: “Từ giờ trở đi anh sẽ không còn là nhân viên của công ty chúng tôi nữa, mau thu dọn đồ đạc rồi cút ngay."
Người nhân viên cầu xin: “Giám đốc, xin hãy cho tôi một cơ hội ạ."
Làm việc ở Bách Hạo Hiên được đãi ngộ cao, nhiều phúc lợi nhưng quan trọng nhất là có thể gặp được nhiều nhân vật trong giới thượng lưu và những quan chức cấp cao. Anh ta vất vả lắm mới xin được vào đây làm mà đã bị đuổi đi sớm như vậy, thật là không cam tâm mà.
Giám đốc Phương tức giận quát ầm lên: “Mau lôi anh ta ra ngoài cho tôi."
Có mấy người bảo vệ đi vào lôi anh ta ra ngoài.
“Cậu Huy, cậu là khách quý của nhà hàng chúng tôi nên chúng tôi xin được mời cậu lên tầng cao nhất để dùng cơm ạ." Giám đốc Phương cung kính nhìn Diệp Lâm: “Tuy nhiên, nếu cậu muốn dùng cơm ở đây thì tôi sẽ giúp cậu có được sự yên tĩnh nhất có thể ạ."
Mọi người xung quanh nghe ông ta nói mà như sét đánh ngang tai, ông ta nói như vậy chẳng khác nào muốn đuổi hết những người trong này ra ngoài sao?
“Ừ, vậy ông cứ làm đi." Diệp Lâm tiện thể phất phất tay vài cái.
“Dạ được, xin cậu chờ một lát ạ." giám đốc Phương quay lại nói: “Xin mời tất cả những người còn lại rời khỏi nhà hàng ạ."
Một nhóm nhân viên phục vụ lập tức đi tới mời những người khác rời khỏi.
Một người đàn ông khó chịu nói: “Giám đốc Phương à, ông làm vậy là có ý gì chứ? Tất cả mọi người ở đây đều là hội viên, dựa vào cái gì mà anh ta được ăn cơm ở đây còn chúng tôi phải rời khỏi chứ?"
“Đúng vậy, chỉ vì một mình anh ta mà lại đuổi nhiều người chúng tôi như vậy à? Giám đốc Phương à! Nhất Phẩm Hiên của các người làm việc cũng quá ngang tàng rồi đó."
"Không phải chỉ là một tấm thẻ kim cương thôi sao, ha ha ha, ở đây chúng tôi có nhiều hội viên là thẻ bạc thẻ vàng, so với anh ta còn giá trị hơn gấp bội."
"Nói đúng đó! Hôm nay Nhất Phẩm Hiên phải cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý đi."
Tất cả bọn họ đều nhao nhao lên.
Khương Ngọc Hạ thấy vậy thì lo lắng mới hạ giọng nói: “Diệp Lâm! Hay là bỏ qua đi. Ở đây có nhiều người như vậy nếu làm lớn chuyện sẽ không hay đâu."
Diệp Lâm lại không nói gì! Anh muốn xem thử rốt cuộc tấm thẻ hắc kim này có bao nhiêu quyền hạn.
Giám đốc Tạ vẫn lạnh lùng liếc nhìn bọn họ rồi nói: “Thẻ hắc kim có quyền hạn ngang với tổng giám đốc Hoàng! Nếu mọi người không phục có thể lập tức hủy thẻ hội viên, tôi sẵn sàng đồng ý với mọi người."
Mọi người im lặng, thật ra bọn họ chỉ có ý định ỷ đông hiếp yếu để hù dọa thôi nhưng bây giờ xem ra không phải cứ đông người là được! Rõ ràng là người ta không hề quan tâm đến họ.
Bọn họ cũng không dám làm ồn nữa vì tấm thẻ trong tay bọn họ phải khó khăn lắm mới có được, đó cũng là vật để bọn họ khoe khoang sự giàu có của bản thân nên nếu tấm thẻ bị hủy thì sao mà chịu được chứ? Cuối cùng bọn họ đành phải sa sầm mặt mày mà rời khỏi.
Khương Ngọc Hạ trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi việc diễn ra trước mắt cô. Thì ra tấm thẻ kim cương lại có sức mạnh lớn đến vậy, điều đó khiến cho cô bị chấn động mạnh.
Giám đốc Phương tự mình đến trước Diệp Lâm rót một ly rượu chịu phạt rồi mới dẫn mọi người tản đi.
Rốt cuộc thì Khương Ngọc Hạ cũng lấy lại tinh thần hỏi: "Diệp Lâm, chuyện này là sao vậy?”
Diệp Lâm đã nghĩ ra câu trả lời từ lâu, anh khẽ nói: "Tấm thẻ này là của Nam Bá Thiên."
"Cái gì?" Khương Ngọc Hạ ngạc nhiên: “Anh cầm trong tay thẻ của Nam Bá Thiên sao?"
Diệp Lâm: “Là ông ta tặng cho anh.”
Khương Ngọc Hạ rất ngạc nhiên, tấm thẻ có giá trị như vậy không phải dùng tiền là có thể mua được đâu! Nam Bá Thiên ra tay cũng thật là hào phóng quá rồi.
Khương Ngọc Hạ nhíu mày hỏi: “Chẳng phải anh đã từng nói anh với Nam Bá Thiên đã hết nợ rồi sao? Diệp Lâm! Rốt cuộc anh còn gạt em bao nhiêu chuyện nữa vậy?"
"Anh cũng không biết tấm thẻ này lại có giá trị lớn đến như vậy mà chỉ nghĩ nó là tấm thẻ hội viên bình thường thôi."
Diệp Lâm nói xong liền đem tấm thẻ cho Khương Ngọc Hạ: “Tặng cho em đó."
Khương Ngọc Hạ cầm tấm thẻ lên ngắm nghía một chút rồi trả lại cho Diệp Lâm: “Giữ cho cẩn thận và đừng để bố mẹ em thấy! Nếu không chắc chắn tấm thẻ này sẽ mất."
Diệp Lâm cảm thấy trong lòng thật ấm áp, thì ra Khương Ngọc Hạ vẫn thay anh suy nghĩ thật chu đáo.
Tạ quản lý tự mình cầm menu tới "Cậu Lâm! Khương tiểu thư! Phẩm Nhất Hiên chúng ta mời đến một đầu bếp mới! Hai vị cái gì cần là cứ việc phân phó."
Khương Ngọc Hạ mờ mịt nói: "Tạ quản lý là cái này. . . Cái này không cần a?"
"Hai chúng ăn bữa cơm đơn giản thôi! Không cần phải huy động lực lượng như vậy."
"Bên ngoài có nhiều khách nhân như vậy! Đầu bếp hẳn là rất bận rộn đi."
Tạ quản lý cười cười nói: "Khương tiểu thư chớ lo! Đầu bếp này của chúng tôi có trù nghệ đỉnh cao! Anh ấy chỉ chuyên phục vụ cho thẻ kim cương cùng thể chí tôn chứ thẻ khác không có tư cách để anh ta phục vụ."