Công ty dược phẩm Hưng Thịnh.
Ngày đầu tiên Khương Ngọc Hạ lên làm tổng giám đốc công ty đã sứt đầu bể trán! Dù sao cái công ty này cũng là của nhà họ Hứa nên phần lớn thành viên nhà họ Khương đều đảm nhận chức vị quan trọng bên trong.
Mặc dù Khương Ngọc Hạ được thăng chức lên thành tổng giám đốc công ty nhưng những người nhà họ Hứa đó lại ngang nhiên chống lại mệnh lệnh của cô khiến cho cái chức tổng giám đốc của cô chỉ là chức vị trên danh nghĩa.
Thậm chí các thành viên nhà họ Khương còn công khai nói bậy bạ không tới ba ngày sẽ khiến cho Khương Ngọc Hạ cút từ vị trí tổng giám đốc xuống.
Thậm chí, ngay cả văn phòng của tổng giám đốc mà Khương Ngọc Hạ cũng không vào được! Văn phòng trước kia của cô cũng mất, cô là tổng giám đốc công ty mà lại ôm bàn ngồi ở trong góc làm việc.
Kể từ đó các nhân viên cấp dưới càng không coi tổng giám đốc Khương Ngọc Hạ này ra gì! Không chỉ có như thế mà tới trưa còn có vài công ty hủy bỏ hợp tác với công ty cô.
Những chuyện này chắc chắn là do những người nhà họ Hứa âm thầm làm sau lưng! Mục đích dĩ nhiên là hoàn toàn khiến Khương Ngọc Hạ mất đi quyền hành của tổng giám đốc và để cho cô ngoan ngoãn cút đi.
Nhưng từ trước đến nay Khương Ngọc Hạ luôn kiên cường, mặc dù có gặp những chuyện thế này vẫn cắn răng kiên trì! Cả buổi sáng Khương Ngọc Hạ đều bận rộn gọi điện thoại tìm kiếm khách hàng mới trong khi các nhân viên khác của công ty đều vắt chéo hai chân cười đùa nhìn cô.
Vào buổi trưa Diệp Lâm tới công! Vừa vào cửa đã dẫn tới vô số người khinh bỉ.
"Đây không phải là tên chồng vô dụng của Khương Ngọc Hạ đó sao?"
"Anh ta tới công ty làm gì?"
"Còn cần phải nói à? Chắc chắn là vợ anh ta lên làm tổng giám đốc nên cố ý tới khoe khoang và muốn diễu võ dương oai trước mặt chúng ta!"
"Xí, sao anh ta không dùng nướƈ ŧıểυ tự soi xem dáng vẻ của mình đi! Một tên bám váy phụ nữ thì có gì đáng để khoe?"
"Còn chưa biết Khương Ngọc Hạ còn làm ở cái chức tổng giám đốc này được bao lâu mà anh ta đã lo chạy tới khoe mẽ! Ha ha ha... Đây đúng là bệnh chung của mấy kẻ nghèo hèn!"
Diệp Lâm đi lên trên lầu! Khương Ngọc Hạ vẫn còn đang bận rộn.
"Sao anh lại tới đây?" Khương Ngọc Hạ ngạc nhiên.
Diệp Lâm cười nói: "Trưa rồi nên tới mời em ăn cơm." "Còn có tâm trạng ăn cơm à?" Hứa Thanh Tùng cười lạnh đi tới: "Khương Ngọc Hạ! Tôi mới vừa nhận được mấy cuộc gọi, lại có thêm mười bảy công ty nữa hủy bỏ đơn đặt hàng của chúng ta."
"Thật hay giả?" Khương Kiều Linh cười nói: "Ái chà! Tính ra hình như tất cả đơn đặt hàng của công ty chúng ta đều bị mất hết rồi!"
“Còn không phải sao?" Khương Trường Viễn cười lạnh: "Mới ngày đầu tiên lên làm tổng giám đốc mà đã khiến công ty mất hết tất cả các đơn đặt hàng! Khương Ngọc Hạ! Chị thật có bản lĩnh."
Khương Kiều Linh và Khương Trường Viễn cười lớn đi ra trong khi sắc mặt Khương Ngọc Hạ xanh mét! Không bao lâu thì có mấy nhân viên đi vào.
"Tổng giám đốc, chúng tôi muốn từ chức! Cô có thể kết toán tiền lương cho chúng tôi không?"
"Cái gì?" Sắc mặt Khương Ngọc Hạ thay đổi vì mấy người này đều là nhân viên ưu tú của công ty.
"Sao đột nhiên lại muốn từ chức?"
Một nhân viên nói: “Ngay cả một đơn đặt hàng mà công ty cũng không có, bây giờ bên ngoài đều biết công ty sắp phá sản! Còn không từ chức thì chờ chết cùng công ty sao?"
"Đây... đây chỉ là tạm thời..." Khương Ngọc Hạ vội la lên: "Tôi đang liên lạc những chỗ đặt hàng khác, công ty chúng ta sẽ không phá sản!"
"Hừ, cô nói thật hay. Nhưng bây giờ muốn ký đơn đặt hàng nào có dễ dàng chứ?" Một nhân viên khác lớn tiếng nói: "Được rồi! Khương Ngọc Hạ! Cô đừng nói nhảm nữa! Hôm nay tôi phải từ chức, cô nhanh kết toán tiền lương cho tôi đi, nếu không tôi sẽ đi kiện cô!"
"Được rồi, tôi sẽ lập tức kết toán tiền lương!"
"Dám nợ tiền lương thì cô cứ chờ ngồi tù đi!"
Mọi người mồm năm miệng mười kêu la, lúc này rất nhiều nhân viên chung quanh đều la hét muốn từ chức.
Sắc mặt Khương Ngọc Hạ rất khó coi, nếu những nhân viên này đều đi hết thì chẳng phải công ty sẽ trống rỗng sao?
Lúc này Diệp Lâm đi ra, nói: "Các vị cứ yên tâm đừng nôn nóng! Mới vừa rồi Thanh Mây cũng đã nói công ty sẽ lập tức ký đơn đặt hàng mới, mọi người cần gì phải gấp gáp?"
"Anh là thá gì, nơi này có phần anh nói chuyện sao?"
"Anh chỉ là con rể nhà họ Hứa, một tên vô dụng bám váy đàn bà mà dám quơ tay múa chân với chuyện của công ty chúng tôi?"
"Hừ, anh ta cũng được coi như là hậu phương của tổng giám đốc? Ha ha, hậu cung mà cũng tham gia vào chính sự!"
Khương Trường Viễn và Khương Kiều Linh không khỏi cười lạnh, những nhân viên này chính là do bọn họ giật giây mà tới.
Diệp Lâm khẽ nhíu mày rồi cất cao giọng, nói: "Tôi không rảnh nói thừa với các người, các người đã muốn đi thì chúng tôi cũng không cản. Không đi thì tôi có thể nói cho các người biết, trong vòng ba ngày công ty tuyệt đối có thể ký được đơn đặt hàng ít nhất hơn một ngàn tỷ. Tiền thưởng của các người tuyệt đối sẽ không ít!"
Mọi người yên lặng trong chốc lát rồi lập tức có người cười lạnh: "Ôi! Một tên đi làm rể như anh không chỉ giỏi bám váy đàn bà mà khoác lác còn giỏi hơn!"
"Ha ha ha..."
Mọi người cười ầm lên, sắc mặt Khương Ngọc Hạ nôn nóng: "Diệp Lâm! Anh đang nói gì vậy?"
Diệp Lâm ra hiệu Khương Ngọc Hạ cứ yên tâm rồi cười nhạt nói: "Được rồi! Muốn đi hay ở tùy các người tự chọn đi."
Cuối cùng hơn một nửa chọn ở lại, còn có một phần nhỏ chọn rời đi ngay bây giờ và la hét Khương Ngọc Hạ phải trả tiền lương cho bọn họ.
Khương Ngọc Hạ lại nhức đầu bởi vì tài khoản của công ty hoàn toàn không còn bao nhiêu tiền nữa.
Tất cả đơn đặt hàng đều hủy thì việc trả tiền cọc cũng tốn không ít tiền.
Nếu thật sự tiếp tục không ký được đơn đặt hàng mới nữa thì công ty sẽ không có vốn lưu động và chắc chắn sẽ phá sản!
Diệp Lâm nói: "Các người có thể từ chức nhưng tiền lương cũng cần có quy trình, trong vòng năm ngày sẽ được chuyển vào tài khoản của các người!"
Tất cả mọi chuyện được sắp xếp xong thì mọi người mới tản đi.
"Diệp Lâm! Anh... Anh vừa làm gì vậy?" Khương Ngọc Hạ thấp giọng trách: "Anh có biết bây giờ công ty đang ở tình cảnh nào không?"
Diệp Lâm cười khẽ: "Ngọc Hạ! Em yên tâm đi! Trong vòng ba ngày anh chắc chắn có thể ký đơn đặt hàng ít nhất hơn một ngàn tỷ!"
"Điều này sao có thể?" Khương Ngọc Hạ vội la lên: "Trước kia cộng tất cả đơn đặt hàng của công ty một năm cũng không vượt qua bảy trăm t."
Diệp Lâm cười nói: "Đó là trước kia."
"Bây giờ phiền phức hơn! Còn nữa, sao vừa rồi anh lại đồng ý cho bọn họ từ chức?"
"Yên tâm, bọn họ sẽ hối hận!"
Khương Ngọc Hạ nghi ngờ nhìn Diệp Lâm... Rốt cuộc là anh ấy lấy tự tin từ đâu ra?
Diệp Lâm đi tới góc lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho Trần Phước Nguyên: "Thông báo cho mọi người công ty chúng ta sắp đưa ra một loại thuốc mới có tác dụng chữa trị ba loại bệnh ung thư, bây giờ bắt đầu nhận đơn đặt hàng!"
Diệp Lâm làm xong tất cả thì giả bộ như không có chuyện gì dẫn Khương Ngọc Hạ đi ra ngoài ăn cơm.
Hai người mới vừa đi ra khỏi công ty thì có một chiếc Audi màu đen chạy tới.
"Thanh Mây!" Triệu Gia Phàm nhô đầu ra: "Lên xe đi, tôi mời em ăn cơm!"
Anh ta không thèm nhìn Diệp Lâm.
Diệp Lâm kéo tay Khương Ngọc Hạ rồi khẽ cười nói: "Thật ngại quá, Thanh Mây phải đi ăn trưa với tôi."
Triệu Gia Phàm cau mày, từ lúc nào mà Khương Ngọc Hạ lại hài hòa với Diệp Lâm như vậy?
Triệu Gia Phàm đảo mắt một vòng rồi cười nói: "Không sao, vừa khéo ba chúng ta ăn cùng nhau luôn."
Diệp Lâm: "Hai chúng tôi ăn chung không tiện dẫn anh theo."
"Thuận tiện nói về chuyện đơn đặt hàng của công ty các em." Triệu Gia Phàm cười nói: "Ngọc Hạ! Em không muốn biết tại sao đột nhiên nhiều đơn đặt hàng bị hủy như vậy không?"
Khương Ngọc Hạ thay đổi sắc mặt rồi vội la lên: "Tại sao?"
Triệu Gia Phàm cười đắc ý: "Lên xe rồi tôi sẽ từ từ nói cho em biết!"