Mấy người trong phòng đều sững sờ. Phương Tuệ không hiểu gì bèn lắp bắp hỏi lại: “Cái gì... Quần áo gì chứ?"
"Chính là bộ đồ mà cậu Diệp mặc ngày hôm qua..." Ngô quản lý vừa nói đến đây thì nhìn thấy Hoàng Kiến Đình liền lập tức nói: “Đúng rồi! Đúng là bộ mà anh đang mặc trên người đây ạ."
"Hả, cái này sao?" Hoàng Lương cũng ngạc nhiên há hốc mồm! Ngay cả bộ đồ này cũng phải thu lại sao?
“Đúng vậy ạ! Ngày hôm qua chỉ là cho mượn tạm bộ đồ này để mặc thôi! Nếu quý vị muốn lấy luôn thì có thể mua lại ạ.”
Ngô quản lý cười nói: “Bộ quần áo này tổng cộng là hai trăm ngàn đô ạ.” Hoàng Kiến Đình run run, anh ta lấy đâu ra hai trăm ngàn đô cơ chứ.
"Ông có lầm không? Đây là bộ quần áo mà ông Bá Lộc tặng cho chúng tôi mà." Phương Như Nguyệt vội kêu to lên.
Ngô quản lý gật đầu: “Không lầm đâu ạ! Đúng thật là ông Bá Thiên đã lấy bộ đồ này đi nhưng vẫn chưa trả tiền ạ."
Phương Tuệ há hốc mồm: "Vậy... vậy..."
Ông Bá Thiên có thể tặng chiếc xe mấy chục tỉ và cái đồng hồ mấy trăm triệu mà tại sao bộ quần áo hai trăm triệungàn đo lại không tặng được nhỉ?
“Thôi bỏ đi! Không cần quần áo nữa.” Khương Kiến Quốc giận dữ nói.
Hoàng Lương không cam lòng mà cởi bộ quần áo ra đưa cho Ngô quản lý! Đột nhiên Ngô quản lý hoảng sợ kêu lên: “Ơ! Bộ quần áo này bị sao vậy? Mấy người... Mấy người đã sửa lại bộ quần áo này đúng không?"
Hoàng Long bị dọa đến bủn rủn tay chân: “Dạ dạ! Chỉ sửa có một chút xíu thôi ạ! Bây giờ có thể sửa lại như cũ được mà..."
Quản lý Ngô trợn mắt lên quát: “Anh điên rồi hả! Bộ quần áo này chính là quần áo thương hiệu Armani đó! Nó được thợ may nổi tiếng của nước Ý cắt may thủ công vậy mà mấy người lại đem đi sửa chẳng khác nào phá hủy bộ đồ rồi còn gì?"
Phương Tuệ: “Không nghiêm trọng đến mức độ đó chứ? Chỉ là mấy đường chỉ thôi mà.."
Ngô quản lý bực tức nói: "Cái gì mà không nghiêm trọng chứ? Những loại quần áo này đều là cắt may theo số đo chuẩn xác, bất cứ một đường kim mũi chỉ cũng không được sửa!
Bây giờ tôi lấy lại bộ quần áo này cũng không bán được nữa, mấy người chỉ còn cách là mua nó thôi! Giá là hai trăm ngàn đô! Đưa tiền mặt cho tôi."
Mấy người trong phòng sững sờ cứ đứng như trời trồng! Trời ơi, hai trăm ngàn đô đó... Bọn họ biết đào đâu ra hai trăm ngàn đô bây giờ?
"Không phải chứ, ông... ông thật ức hiếp người quá đáng." Phương Tuệ tức giận mắng: “Không phải chỉ là sửa vài đường kim mũi chỉ thôi sao, làm gì mà quá đáng như vậy? Hơn nữa đây là quần áo mà Nam Bá Thiên tặng cho chúng tôi, ông dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi phải trả tiền chứ?”
Ngô quản lý sầm mặt nói: "Quần áo ở trong tay ai thì người đó phải trả tiền! Nếu bà không phục thì có thể đi tìm Nam Bá Thiên kêu ông ta trả tiền giùm đi."
“Tôi...” Phương Tuệ lại cứng họng, bà ta làm gì dám tìm Nam Bá Thiên chứ.
Ngô quản lý lấy điện thoại ra uy hiếp: “Nếu không trả tiền thì tôi cũng chỉ biết báo cảnh sát thôi."
Mấy người Phương Tuệ đã sốt ruột đến mức chạy loạn cả lên, còn Hoàng Lương hì đổ mồ hôi trán đầm đìa lại giống như sắp khóc đến nơi.
Anh ta không thể ngờ được rằng mới sáng tinh mơ còn chạy đi sửa quần áo mà giờ này tai họa lại ập đến như sét đánh ngang tai.
Vẻ mặt của Khương Ngọc Hạ lại cực kỳ thoải mái, rốt cuộc cô cũng hiểu lời mà Diệp Lâm nói với cô! Đúng thật là mặc bộ đồ này chẳng có gì tốt lành cả.
Đột nhiên Phương Tuệ lớn tiếng nói: “Không đúng! Bộ quần áo này phải tìm Diệp Lâm mà đòi tiền chứ."
“Mẹ! Sao tự nhiên mẹ lại lôi Diệp Lâm vào làm gì chứ?” Khương Ngọc Hạ nóng nảy gắt lên.
Sao lại không liên quan đến cậu ta chứ?" Phương Tuệ trợn mắt lên: “Bộ quần áo này là Nam Bá Thiên cho cậu ta, rồi cậu ta mặc về nhà đưa cho Hoàng Lương! Cậu ta không trả tiền mà lại tặng cho Hoàng Lương đây không phải là cố ý hãm hại Hoàng Lương sao?"
Khương Ngọc Hạ vội la lên: “Đó không phải là tặng mà do Hoàng Lương cướp đi đấy chứ."
Phương Tuệ tức giận: “Hừ! Quần áo cậu ta mặc trên người nếu cậu ta không cởi ra thì Hoàng Lương cởi ra cho nó chắc?"
“Tôi biết ngay mà, tự nhiên hôm qua cậu ta lại nhanh chóng cởi bộ đồ ra đưa cho Hoàng Lương chứ! Thì ra là cố ý muốn hãm hại em rể đây mà."
“Diệp Lâm à Diệp Lâm! Tôi thật không ngờ con người này lại để tiện như vậy.”
Khương Ngọc Hạ hét lên: “Mẹ! Mẹ thật quá đáng mà."