Biệt thự Vương Giang tọa lạc tại Vọng Giang Viên là khu biệt thự nổi tiếng nhất thành phố Quảng Dương.
Toàn bộ Vọng Giang Viên có diện tích 5.000 mẫu nhưng bên trong chỉ có một trăm sáu mươi sáu hộ, diện tích mỗi hộ đều rất lớn! Nhưng trên thực tế, Vọng Giang Viên đã bán hết, hiện tại số nhà còn chưa tới năm mươi căn.
Không thể không nói ở thành phố Quảng Dương, người giàu có thì nhiều nhưng những người có thể đủ điều kiện sống ở Vọng Giang Viên thì không nhiều.
Vọng Giang Viên do Nam Bá Thiên phát triển! Chỉ những người hợp cách mới có thể sống trong Vọng Giang Viên.
Về phần những người khác cho dù ra giá gấp mười lần giá thị trường cũng không thể bước vào Vọng Giang Viên! Cho nên tính đến hiện tại những người có giấy thông hành bước vào Vọng Giang Viên cũng không đến năm mươi chiếc xe.
Đây là lý do tại sao Thôi Nhất Phàm nhìn thấy giấy thông hành Vọng Giang Viên trên chiếc Mayback mà Diệp Lâm lái lại bị dọa thành như vậy.
Những người có thể ở Vọng Giang Viên, căn bản Thôi Nhất Phàm không thể trêu trọc được.
Khương gia lão gia tử đã từng may mắn đi theo một người bạn là bước vào qua Vọng Giang Viên một lần! Thế là về sau ông ta đều lấy đó ra mà khoe khoang tại những lần yến hội.
Bà chủ Tô nói rằng biệt thự Vương Giang trị giá 30 triệu đô là giá cơ bản của căn biệt thự đó! Còn biệt thự này của Hạ lão trị giá 270 triệu đô, là biệt thự có vị trí và view tốt nhất tại đây.
Biệt thự có diện tích xây dựng hơn 3.600 mét vuông, ngoài ra còn có một khu đất rộng gần 30 mẫu! Có một hồ bơi lớn trong sân và một hồ bơi nhỏ trên sân thượng.
Ngồi trên sân thượng rộng hơn 60m2 có thể ngắm toàn cảnh sông Quảng Dương, view toàn cảnh cho người ta cảm giác thu được cả giang sơn vào mắt! Trang trí trong biệt thự xa hoa! Tất cả đồ đạc, vật dụng đều là đồ mới tinh, chưa có ai ở mà chỉ có người hầu dọn dẹp hàng ngày.
Hạ lão sai Diệp Lâm đến biệt thự sắp đặt mọi chuyện, để lại cho Diệp Lâm một tấm thiếp rồi mới rời đi.
Trên thực tế, biệt thự này không phải Hạ lão.
Bản thân ông ấy quả thật có một căn biệt thự nhỏ ở Vọng Giang Viên nhưng chỉ có giá trị tầm bảy mươi triệu đô! Đây là quà mà ông ấy có được khi chữa khỏi bệnh cho một ông lớn trong thành phố.
Còn nơi ở của Diệp Lâm là biệt thự cao cấp nhất trong Vọng Giang Viên! Biệt thự là Nam Bá Thiên đặc biệt đưa cho Diệp Lâm qua Hạ lão.
Trước đây, có người trả năm trăm triệu đô để mua lại nhưng Nam Bá Thiên từ chối vì vốn ông định để lại cho con gái rượu!
Bây giờ chính là Diệp Lâm cứu con gái của mình thì chính là duyên phận nên ông ấy quyết định tặng cho Diệp Lâm căn biệt thự này như một lời cảm ơn.
Trong biệt thự có năm người giúp việc phụ trách chăm sóc và dọn dẹp biệt thự hàng ngày! Lo liệu mọi việc và giúp Diệp Lâm chăm sóc Diệp Minh.
Ngay khi Diệp Lâm giải quyết xong mọi chuyện! Phương Tuệ liền gọi: "Diệp Lâm! Anh chết ở đâu? Đừng nhìn bây giờ là mấy giờ, sao không về nấu cơm sớm?"
Thở dài một tiếng, Diệp Lâm bất đắc dĩ bước ra khỏi Vọng Giang Viên, bắt taxi về nhà.
Vừa vào đến nhà, Diệp Lâm liền nghe thấy trong nhà có tiếng động lớn.
"Khương Kiến Công! Ông mới là người nói chuyện vớ vẩn với tôi đấy! Con gái ông làm ăn không tốt nên ông nội yêu cầu tôi nói với con bé rằng sau này con bé không phải đi làm nữa chứ liên quan gì đến tôi? Nếu như không phục thì đến gặp ông nội để thuyết trình!"
"Hơn nữa, lần này chính ngươi đã gây ra tổn thất lớn như vậy cho gia đình nên tiền mất tật mang! Đừng nói tình cảm gia đình vì đây là chuyện làm ăn! Nếu không đưa tiền, ngươi cứ chờ đi tù!"
Diệp Lâm biến sắc! Anh nhận ra giọng nói này là em họ Khương Trường Viễn của Khương Ngọc Hạ! Khương Trường Viễn và Khương Kiến Bình được coi là người thừa kế của Khương gia, ngày bình thường tại Khương gia ngang ngược càn rỡ là không ai dám trêu chọc.
Nơi ở trước đây mà gia đình Khương Kiến Công từng ở đã bị Khương Trường Viễn chiếm giữ! Hơn nữa, Khương Trường Viễn này đặc biệt hung ác.
Để có thể leo lên, anh ta đã không dưới một lần thiết kế Khương Ngọc Hạ! Nếu không phải Khương Ngọc Hạ luôn cảnh giác anh ta thì đã để anh ta thành công với mưu kế bẩn của mình rồi.
Vì lý do này, Khương Trường Viễn luôn oán hận Khương Ngọc Hạ nên anh ta luôn nắm bắt cơ hội để trấn áp Khương Ngọc Hạ! Bởi vì nếu không phải bởi vì Khương Ngọc Hạ đang ở trong công ty, địa vị của anh sẽ càng ngày càng cao.
"Cạch!" Khương Trường Viễn mở cửa bước ra ngoài.
Nhìn thấy cửa mở, Khương Trường Viễn đối Diệp Lâm lộ ra vẻ khinh thường, nhếch mép nói: "Ừ! Anh rể mới về sao? Ăn bám ăn đến nghiện rồi nha! Thật đáng ghen tị! "
Diệp Lâm đối Khương Trường Viễn mặt lạnh không nói chuyện.
Bên trong nhà, vợ chồng Khương Kiến Công tái mặt ngồi phịch xuống ghế sofa còn Khương Ngọc Hạ hai mắt đỏ hoe, rơm rớm nước mắt.
“Sao vậy?” Diệp Lâm trầm giọng hỏi.
"Làm sao vậy? Có chuyện gì sao? Ngươi còn hỏi có chuyện gì!" Phương Tuệ tức giận nhảy dựng lên quát: "Diệp Lâm là ngươi! Nuôi ngươi thực lãng phí cơm! Ngươi còn có thể làm gì khác ngoài về nhà ăn cơm? Ngủ sao? Tôi thực sự không hiểu nổi... Tại sao anh mặt dày như vậy! Cứ phải kéo chân Ngọc Hạ nhà ta."
"Con... Con kéo chân Ngọc Hạ thế nào, con..." Diệp Lâm lo lắng nói.
"Diệp Lâm là coi như tôi cầu xin anh! Cầu xin anh, cả nhà tôi cầu xin anh..." Khương Kiến Công khuỵu gối xuống một cái.
“Ba là ba… Ba làm sao vậy?” Diệp Lâm lo lắng vội vàng định giúp nhưng lại bị Khương Kiến Công đẩy ra.
Khương Kiến Công hai mắt đỏ hoe, nói: "Diệp Lâm! Cầu xin anh tha cho Ngọc Hạ! Tha cho gia đình chúng tôi đi có được không?!"
"Coi như anh làm một việc tốt! Anh ly hôn với Ngọc Hạ đi được không?! Nếu không tôi quỳ xuống...."
Khương Kiến Công nói xong mới bắt đầu quỳ xuống đất! Diệp Lâm muốn ngăn cản nhưng lại bị Phương Tuệ đẩy ra.
“Diệp Lâm là anh còn có chút nhân tính liền để cho chúng tôi một con đường sống!” Phương Tuệ mắng: “Hay anh muốn cả tôi cũng quỳ xuống trước mặt anh sao?"
Diệp Lâm "Con..."
“Đủ rồi!” Khương Ngọc Hạ đột nhiên hét lên một tiếng, cô tức giận nói: “Không có việc làm thì làm sao? Con có chân có tay còn có thể chết đói sao?
“Ngọc Hạ! Con là ngốc thật hay giả ngu!” Khương Kiến Công lo lắng nói “Con là bị công ty gia tộc công khai khai trừ thì con nghĩ có công ty nào dám tuyển dụng con chứ? Khương Kiến Bình nhất định sẽ thống báo cho tất cả công ty cùng nghành! vậy thì ai dám tuyển dụng con!"
Vẻ mặt Khương Ngọc Hạ buồn bã! Cô biết cha cô nói chính là sự thật.! Sau khi cô bị công ty gia tộc khai trừ thì thực khó để lăn lộn trong nghành này.
Phương Tuệ lo lắng nói: "Bây giờ chỉ cần ... Chỉ cần con ly hôn với Diệp Lâm là sẽ tái hôn được với người khác! Tỷ như Thôi thiếu chẳng hạn. Vậy thì là con... Con sẽ không phải lo lắng công việc nữa!"
"Ngay cả Khương Kiến Bình sau này cũng sẽ phải nhìn mặt chúng ta! Ngọc Hạ là cha mẹ không giỏi giang và cũng chịu quá nhiều tủi nhục ... Chỉ có thể trông cậy vào ngươi khiến ta tự hào .. . "
Diệp Lâm cảm thấy trong lòng đau xót vì ở ngay trước mặt anh mà ba mẹ vợ lại khuyên vợ anh là KHương Ngọc Hạ tái hôn kiểu này!
Khương Ngọc Hạ nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ không cần phải nói nữa, con cho dù chết đói cũng sẽ không bao giờ lợi dụng bản thân! Kết hôn chính là đánh đổi cái gọi là thành công này!"
"Ngọc Hạ ..." Phương Tuệ vội vàng.
Khương Ngọc Hạ hoàn toàn không muốn cho ba mẹ cô cơ hội nói chuyện, liền mở cửa đi ra ngoài.