Nhìn Tề Diệc Bắc tiễn Cố Khuynh Thành ra cửa, Phó Du Nhiên không khỏi lâm vào trầm tư, cái vị Đại sư huynh này thật không đơn giản, xem ra phải đi thăm dò để tìm hiểu ngọn ngành mới được.
"Nàng trèo cao như vậy để làm gì?"
Một giọng nói đột nhiên truyền đến khiến Phó Du Nhiên sợ hết hồn, thân thể nghiêng một cái, luống cuống tay chân ôm lấy xà ngang rồi nhìn xuống dưới, thấy Tề Diệc Bắc đang đứng ở trong điện ngửa đầu cười tủm tỉm nhìn nàng.
Phó Du Nhiên ngượng ngùng sờ lỗ mũi một cái, chậm rãi ngồi vào trên xà ngang, "À. . . . . . Ta muốn kiểm tra xem xà nhà có bị côn trùng đục không ấy mà."
Tề Diệc Bắc còn lâu mới tin, "Mau xuống đây, coi chừng té đấy."
Phó Du Nhiên mượn lực trên tay một cái rồi nhảy phốc xuống phía dưới, dễ dàng đứng ở trước mặt Tề Diệc Bắc, khinh thường nói: "Đây có là gì? Cây cao hơn thế này ta cũng từng leo qua rồi đấy."
Tề Diệc Bắc gật đầu, lần đầu bọn họ gặp mặt chính là lúc nàng đang ở trên cây, xem ra là làm thành quen rồi.
"Đang nghe trộm à?"
Phó Du Nhiên chỉ vào Tề Diệc Bắc lớn tiếng nói: "Không có chứng cớ không nên nói chuyện lung tung."
Tề Diệc Bắc cười khẽ hai tiếng, ôm lấy eo của nàng, ở môi nàng chạm khẽ xuống, nhỏ giọng nói: "Hôm nay đã được chưa?"
Ám hiệu trong giọng nói khiến Phó Du Nhiên đỏ mặt lên, tràn đầy ý xấu hổ gật đầu, nhưng lại sưng mặt lên nói: "Hôm nay chàng có rảnh không? Không cần đi quan sát tình địch sao?"
"Tình địch gì?"
"Chính là vị đại sư huynh đấy."
Tề Diệc Bắc bật cười nhéo nhéo mũi Phó Du Nhiên."Còn nói không có nghe lén."
Phó Du Nhiên mím môi hừ một tiếng, lại nói: "Ta cũng muốn đi."
"Đi đâu?"
"Cùng chàng quan sát địch tình." Phó Du Nhiên đứng chống nạnh nói: "Nếu chàng không dẫn ta đi, ta cũng sẽ dùng phương pháp của mình để đi, cho chàng chọn một trong hai."
"Ta nhất định phải chọn sao?" Tề Diệc Bắc lộ vẻ buồn bực, "Lát nữa đến chỗ mẫu hậu nói ngày mai nàng muốn về thăm nghĩa phụ, theo ta cùng xuất cung."
Phó Du Nhiên lộ ra vẻ mừng rỡ, "Ta sẽ đi ngay bây giờ."
Hừ, mặc kệ vị đại sư huynh kia có phải là nam nhân hay không. Nàng đều phải "Giúp" Cố Khuynh Thành bắt lấy hắn, trừ bỏ hậu hoạn.
Buổi tối hôm đó, bên trong tẩm điện Đông cung bộc phát một cuộc chiến kịch liệt trước nay chưa từng có, Vinh Thăng và Tiểu An Tử tự giác thối lui đến cửa điện hơn hai trượng, chỉ sợ nghe được động tĩnh gì không nên nghe lại luôn phải đề phòng Lâm đại cô nương lén lút ngồi rình ở góc tường. Thông qua một gian dài tiếp xúc, trong Đông cung từ có một con cọp mẹ nay biến thành hai, khụ! Thật là bất hạnh.diễn đàn lê quý đôn
Bên trong điện lại càng thêm đặc sắc, mặc dù đã là đầu mùa đông nhưng lại như có một luồng sóng nhiệt đập thẳng vào mặt, dưới ánh nến mờ nhạt, hai bóng dáng ở trên giường đang tận tình vũ động, ái ngữ nỉ non cùng với tiếng thở dốc động tình chiếm hết toàn bộ không gian, mồ hôi thấm ướt đệm chăn dưới thân mà hai người lại tựa như không biết mệt mỏi bấu víu thật chặt lấy đối phương. Lòng bàn tay áp vào nhau, tim đối tim. Luật động mạnh mẽ cùng nhiệt tình nghênh hợp, độ phù hợp hoàn mỹ khiến hai người đồng thời đạt tới độ vui sướng trước nay chưa có. Nhiệt độ trong phòng thật giống như càng nóng thêm, từng hồi ấm áp xua tan sự lạnh lẽo đầu mùa đông, cũng khiến cho ban đêm trở nên ngắn ngủi. . . . . .
*************
"Du Nhiên?"
Phó Du Nhiên mơ mơ màng màng "Ừm" một tiếng, giọng nói kia lại chưa từ bỏ ý định vang lên lần nữa, "Du Nhiên?"
Giọng nói ấm áp, trong trẻo, là giọng nói của Tề Diệc Bắc.
Phó Du Nhiên hơi mở một con mắt, quả nhiên, gương mặt tuấn tú của Tề Diệc Bắc đang ở trước mắt. Nàng khẽ giật giật thân thể, cả người giống như mệt rã rời không muốn cử động. Tề Diệc Bắc ngồi ở bên giường, đau lòng ôm nàng vào trong lòng, "Nàng nằm thêm đi, xem ra hôm nay không thể xuất cung rồi."
"Không được!" Phó Du Nhiên từ từ chống đỡ người đứng dậy, "Chàng vào triều trước đi, sau khi trở về thì ta đã ổn rồi."
Tề Diệc Bắc nhéo gương mặt của nàng, "Đồ ngốc, ta đã sớm lâm triều về rồi."
"Cái gì?" Phó Du Nhiên nhìn ra cửa sổ, sắc trời quả nhiên đã sớm sáng choang, nàng vội vàng ngồi dậy tìm xiêm áo, lại lớn tiếng kêu Tiểu An Tử, Tiểu An Tử một chân mới vừa bước vào trong nhà liền bị Tề Diệc Bắc ngăn cản, nữ nhân của hắn, cho dù là thái giám cũng đừng mong được nhìn một cái.
Kéo ra cửa tủ đựng xiêm áo, Tề Diệc Bắc lật đi lật lại, tìm ra một bộ trung y sạch sẽ, lại đến trước giường tự tay giúp Phó Du Nhiên mặc vào, Phó Du Nhiên xấu hổ đến mức thân thể cuộn thành một cục giống như một con tôm luộc chín, cả quá trình mặc xiêm áo, Tề Diệc Bắc không nhịn được lại chiếm chút tiện nghi, thấy hắn như vậy sự yêu thương và xấu hổ của Phó Du Nhiên cũng nhau xông lên, ý nghĩ trong lòng cũng càng thêm kiên định, không thể để cho Cố Khuynh Thành có bất kỳ cơ hộ nào, tuyệt đối không!
Không bao lâu sau, một chiếc xe ngựa trông hết sức đơn giản chạy ra khỏi cửa hông Hoàng cung, Phó Du Nhiên dựa vào trong ngực Tề Diệc Bắc oán trách nói: "Tại sao không để cho Lâm Hi Nguyệt đi cùng chúng ta ngoài?"
Tề Diệc Bắc hừ một tiếng, "Hai người các nàng ở chung một chỗ chỉ biết gây chuyện, chúng ta xuất cung làm việc vẫn nên khiếm tốn một chút."
Phó Du Nhiên cắn môi định lên tiếng, Tề Diệc Bắc lại cười xoa xoa tóc nàng, "Nàng nghĩ rằng nàng ấy muốn xuất cung sao? Tề Thụy Nam mỗi ngày đều chạy vào trong cung, nàng ấy chỉ ước gì dính luôn ở trong cung mới tốt."
Phó Du Nhiên bĩu môi gật đầu một cái, "Cũng đúng là như thế, chỉ là nàng ấy nhất định không chịu kể cho ta nghe trình độ tiến triển với Hoài vương đến đâu rồi, thật là không có lương tâm."
Tề Diệc Bắc không biết đang suy nghĩ gì mà có chút mất hồn, thật lâu mới nói: "Nàng không cảm thấy Tề Thụy Nam đối với Lâm Hi Nguyệt nhiệt tình quá mức sao?"
Phó Du Nhiên bất mãn trừng mắt với hắn, "Cái gì gọi là nhiệt tình quá mức? Hi Nguyệt cũng đâu có đến nỗi đâu, chẳng lẽ Hoài vương không thể phát hiện chỗ tốt của nàng ấy hay sao?"
Tề Diệc Bắc than nhẹ một tiếng, "Chỉ hi vọng là như thế."
Phó Du Nhiên gật đầu, lại vén màn cửa lên nhìn ra ngoài, "Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?"
"Đi Thanh U biệt uyển." Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Phó Du Nhiên, Tề Diệc Bắc bèn giải thích: "Nơi đó chính là nơi cữu cữu đặc biệt ban cho Khuynh Thành."
Phó Du Nhiên ngạc nhiên nói: "Chàng đến đó nhiều lần như vậy mà cũng không gặp sư huynh của nàng ấy sao?"
Tề Diệc Bắc lắc đầu, "Hôm qua ta mới biết, sư huynh của muội ấy căn bản không ở Thanh U biệt uyển, mà ở tại Vân Lai cư."
Vân Lai cư cũng là khách điếm cao cấp có danh tiếng ở Kinh Thành, Phó Du Nhiên kinh ngạc nói: "Có sẵn phòng ốc tại sao không ở mà phải ra khách điếm ở vậy?"
Tề Diệc Bắc vẻ mặt cổ quái, "Khuynh Thành nói sư huynh muội ấy muốn tránh hiềm nghi."
"À?" Cơ hội như thế người khác cầu còn không được ấy chứ? Nếu đổi lại là Đông Phương Cẩn thì để cho hắn đến trước cửa Thanh U biệt uyển ngả ra đất ngủ có lẽ hắn cũng rất vui lòng. Phó Du Nhiên dựa sát trong ngực Tề Diệc Bắc, "Ngày hôm qua ta nghi ngờ một điều hình như đúng rồi, không biết hắn có là phải là nam nhân không nữa."
Không phải là nhân yêu chứ? Phó Du Nhiên ác độc nghĩ.
Nhìn Phó Du Nhiên đang thầm cười trộm, Tề Diệc Bắc cũng cười hỏi "Cười gì vậy?"
Phó Du Nhiên lắc đầu, nhìn hắn nói: "Chúng ta không nên đến Thanh U biệt uyển, nên đến Vân Lai cư trước."
Tề Diệc Bắc sững sờ, suy nghĩ một chút mới gật đầu nói: "Ý nàng là trực tiếp đi tìm sư huynh của Khuynh Thành?"
Phó Du Nhiên trừng mắt nhìn, "Đúng vậy."
Vì vậy xe ngựa quay đầu, hướng đường cái náo nhiệt nhất Trường An đi tới, nghe thấy tiếng người la hét ầm ĩ ngoài xe ngựa, Phó Du Nhiên biết là bọn họ đã gần đến nơi muốn đến rồi.
Quả nhiên, không bao lâu sau thì xe ngựa dừng lại, Vinh Thăng đứng ngoài rèm nói: "Công tử, chúng ta đã đến."
Vân Lai cư, ba chữ rồng bay phượng múa treo cao trên cửa, có hai tiểu nhị ân cần cao giọng đưa đón tân khách lui tới ở cửa, vừa thấy ba người Tề Diệc Bắc thì lập tức tiến lên, "Hoan nghênh ba vị khách quan, xin hỏi các vị là nghỉ ngơi hay là ở trọ ạ?"
"Nghỉ ngơi!" Phó Du Nhiên thấy nhiều người thì rất hưng phấn, xung trận bước vào trong khách điếm trước tiên.
Vân Lai cư, quả nhiên là khách tựa như Vân Lai (mây-- ý chỉ có nhiều khách), mặc dù còn chưa tới giờ cơm mà trong hành lang rộng rãi đã khách ngồi hết gần nửa, Phó Du Nhiên kêu tiểu nhị tới hỏi: "Ta muốn hỏi thăm một người, ngươi có thấy một vị công tử, thường thường có một. . . . . . Có lẽ là hai cô nương xinh đẹp tìm đến? Một thường mặc áo lam, một thường mặc áo tím."
Tiểu nhị suy nghĩ một chút mới cười nói: "Thật xin lỗi, khách lui tới tiểu điếm quá nhiều nên nhất thời tiểu nhân không nhớ rõ ràng lắm, không biết tôn tính đại danh của vị khách quan kia là gì ạ, tiểu nhân sẽ đi điều tra thêm?"
Phó Du Nhiên xua xua tay rồi tới một bàn trống ngồi xuống, đôi tay chống cằm, đôi mắt một khắc cũng không ngừng liếc khách trong quán, Tề Diệc Bắc cười bảo tiểu nhị lấy chút thức ăn, lại nhìn Phó Du Nhiên nói: "Coi như hắn đang trước mặt nàng, nàng cũng không nhận được."
Phó Du Nhiên liếc xéo hắn một cái, "Đều tại chàng vô dụng, muốn xem xét địch tình mà ngay cả tên người ta là gì cũng không biết."
Tề Diệc Bắc cười gượng hai tiếng, hắn định đến chỗ kia tìm người hỏi thăm vài điều, ai ngờ được Phó Du Nhiên lại đột nhiên đề nghị trực tiếp tới nơi này chứ?
"Này này này, có phải là vị công tử kia không?"
Tề Diệc Bắc quay đầu, theo ánh mắt Phó Du Nhiên nhìn lên, thấy một vị công tử vừa mới bước vào cửa, cũng coi là có tác phong nhanh nhẹn, khí vũ bất phàm, tay cầm trường kiếm, nhìn bộ dáng giống như là một người trong giang hồ.
"Ta thấy không giống, " Tề Diệc Bắc nhìn sau lưng người kia, "Ta thấy người đi phía sau mới giống."
Chỉ thấy có một vị nam tử áo trắng đi sau lưng người kia. Mặt như ngọc, lịch sự nho nhã, ánh mắt Phó Du Nhiên sáng lên, "Không tệ không tệ, trông rất có khí chất."
Tề Diệc Bắc xoay người lại, giống như vô ý ngăn trở tầm mắt Phó Du Nhiên, Phó Du Nhiên vội la lên: "Chàng đang chắn tầm nhìn của ta đấy."
"Chính nàng ngăn cản ấy!" Hai người bọn họ giống như là cùng nhau đến, khả năng không lớn" Tề Diệc Bắc nhấp một ngụm trà. Ừ, trà xuân Long Tỉnh, không tệ.
Phó Du Nhiên đứng dậy, "Không chừng là hai người họ mới kết bạn thì sao? Ta đi hỏi thăm một chút."
Tề Diệc Bắc vừa định kéo nàng thì Phó Du Nhiên đã lui trở lại, ngượng ngùng nói: "Cho dù là hắn cũng không còn hy vọng."
Tề Diệc Bắc quay đầu nhìn lại. Hai người kia đang đi lên lầu, nam tử cầm kiếm đang khẽ kéo tay của nam tử áo trắng. Nơi này dù sao cũng không phải là Ngụy Quốc thịnh hành nam phong, âm thanh bên trong đại đường vì thế lập tức nhỏ đi rất nhiều, hai người kia cũng không thèm để ý mà đi thẳng vào một nhã gian, trong hành lang mới dần dần khôi phục lại sự náo nhiệt.
Phó Du Nhiên chầm chậm ngồi xuống, đột nhiên ánh mắt sáng lên, "Vị này!"
Đi vào cửa là một trung niên nho sĩ, đầu bó khăn vuông, tay cầm chiết phiến (quạt xếp). Toàn thân tràn đầy khí chất nho nhã.
Tề Diệc Bắc lắc đầu, "Tuổi tác quá lớn rồi."
"Chàng thì biết cái gì? Đây là lão nam nhân hoàng kim đấy nha. Chính là loại có thể dễ dàng mê hoặc nữ nhân nhất." Phó Du Nhiên tỏ ra hiểu biết mà nói: "Nam nhân trung niên tựa như một ly rượu lâu năm, càng thưởng thức càng thơm. Giống như lão Mặc (đây là nói Mặc Yến Thần nha) vậy, có kiến thức, có tu dưỡng, có phẩm vị có trình độ học vấn, ngay cả con trai cũng đã có sẵn, mua một tặng một, rất có lời đấy."
Tề Diệc Bắc xanh mặt, "Người nàng nói hình như là nghĩa phụ của nàng đấy, làm phiền nàng đừng có thể hiện cái vẻ mặt đầy khao khát như vậy được không?"
Phó Du Nhiên cười cười, "Ban đầu ta quả thật muốn gả cho ông ấy."
Sắc mặt Tề Diệc Bắc càng trầm hơn. Vừa đuổi được một tên nhỏ giờ lại tới một tên lớn (Ý lão Tề là cha con Mặc Vĩ Thiên đó ^^) . Hừ, đều là kẻ địch!
Đang lúc Tề Diệc Bắc trầm tư, bên tai lại truyền tới tiếng Phó Du Nhiên nhỏ giọng hô, "Này, không phải là vì này chứ, tướng mạo có vẻ không tầm thường."
Cũng không biết nàng tới đây vì mục đích gì nữa, là vì nhìn nam nhân sao? Tề Diệc Bắc sắc mặt không tốt quay đầu lại, thiếu chút nữa là bị sặc nước trà mà chết rồi.
Hôm nay hắn mới biết, thì ra tướng mạo không tầm thường có thể chỉ hai loại người, một loại tướng mạo như Phan An, một loại tựa như Chung Quỳ.
Vinh Thăng và Phó Du Nhiên vội vàng vừa vỗ vừa đánh cho Tề Diệc Bắc thuận khí, cũng không lưu ý đến phía sau Chung Quỳ theo vào một người, người nọ. . . . . . Không cao không lùn, không mập không ốm, không tuấn không xấu xí, thuộc về cái dạng nhìn mười lần cũng không nhớ được diện mạo bình thường này.Theo nghiên cứu cho thấy, loại hình thức này rất được giới gián điệp ưa chượng, không để cho người khác chú ý mới là công đạo.
"Mộc tiên sinh, ngài đã trở lại." Thấy người nọ vào cửa, tiểu nhị vội vàng tiến lên ân cần đón lấy gùi thuốc sau lưng hắn, "Lão thái thái hôm nay đã tốt hơn nhiều, con trai của bà ấy rất muốn tìm ngài dập đầu nói cám ơn đấy."
Người nọ nhẹ nhàng cười khẽ, trên gương mặt bình thường lại hiện ra một tầng sáng rỡ, làm như vô cùng vui vẻ, "Ta lại hái chút thảo dược về, tin rằng không mất mấy ngày nữa, lão phu nhân kia sẽ khỏi hẳn."
Tiếng xuýt xoa vang lên!
Phó Du Nhiên từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh một lần, không xác định âm thanh này là do ai phát ra, Tề Diệc Bắc cũng đã hô hấp bình thường nên quay đầu lại tìm hiểu xem, nhưng ánh mắt chỉ dừng lại trên người kia một khắc liền lướt qua.
Tiểu nhị kia nhìn gùi thuốc trong tay rồi nói: "Mộc tiên sinh cần gì khổ cực như vậy, trong tiệm thuốc có sẵn dược liệu mà."
Người nọ lắc đầu một cái, "Nhìn mẫu tử kia thì biết họ không phải là người phú quý, tiền bạc trên người ta lại không nhiều lắm nên có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm."
Đáng tiếc!
Phần lớn khách nhân trong quán chưa từng gặp qua vị tiên sinh này đều lộ vẻ tiếc hận, bao gồm Tề Diệc Bắc và Phó Du Nhiên, giọng nói êm tai như vậy hẳn nên phát ra từ một nam tử có dung mạo xuất sắc mới đúng, thật là đáng tiếc.
Chỉ nghe tiểu nhị kia lại nói: "Đúng rồi, hôm qua sau khi tiên sinh đi, sư muội của ngài đã để lại khách điếm năm mươi lượng bạc, sao tiên sinh không dùng số bạc kia mua chút dược liệu, đỡ phải bôn ba cực khổ."
Vẻ mặt nam tử nọ hơi ảm đạm, rồi lại cười nói: "Người ta cũng không phải là vô duyên vô cớ mà mang bạc đến, huống chi chỉ là chút dược liệu tầm thường, không sao đâu."
Tiểu nhị kia hình như biết tính khí của người nọ nên cũng không kiên trì, đeo gùi thuốc ra sau lưng rồi nói, "Chưởng quỹ phân phó đổi cho ngài một gian phòng khác, gần cửa sau, rất thanh tĩnh nhưng nhỏ hơn căn phòng hiện giờ một chút."
Tiểu nhị vừa đi vừa quay đầu lại nói chuyện, nói xong vừa xoay đầu lại thì bị một bóng dáng đột nhiên xuất hiện làm sợ hết hồn, "Cô... cô nương, có việc gì thế ạ?"
Phó Du Nhiên nhìn chằm chằm tiểu nhị kia, sau khi quan sát mấy lần mới lắc quả đấm lạnh lùng nói: "Thế nào? Ỷ mình là khách điếm lớn thì có thể coi thường khách nhân à? Thấy người ta không muốn động đến năm mươi lượng bạc kia thì lấp tức đổi một căn phòng nhỏ hơn sao?"
Tiểu nhị ngày ngày đón khách tiễn khách nên tất nhiên từng trải việc đời, biết không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhìn tiểu cô nương tầm thường trước mắt này nói không chừng có thể ra tay giết người trong nháy mắt, vội vàng nặn ra khuôn mặt tươi cười, "Cô nương hiểu lầm rồi."
Vị Mộc tiên sinh kia thấy thế cũng tiến đến phía trước, nói: "Cô nương hiểu lầm. . . . . ."
Giọng nói kia giống như một dòng suối trong vắt chảy vào lòng người, Phó Du Nhiên đang muốn tiến lại gần thì bị một cánh tay kéo mạnh về.
Tề Diệc Bắc vững vàng giữ chặt eo Phó Du Nhiên, cho nàng một ánh mắt cảnh cáo rồi mới nhìn Mộc tiên sinh nói: "Tiện nội (khiêm xưng vợ mình) thất lễ rồi, tiên sinh, mời."
Mộc tiên sinh cười cười, cũng không quan tâm nữa, sau khi gật đầu với bọn họ một cái liền đi về phía hậu viện. Đúng lúc này nơi cửa ra vào có một giọng nói kinh ngạc vang lên: "Biểu ca, biểu tẩu, sao các người lại ở chỗ này?"
Phó Du Nhiên nghe ra là giọng nói của Cố Khuynh Thành liền nhìn lại, nhưng không khỏi sửng sốt.
Từ trước đến giờ Cố Khuynh Thành luôn luôn xinh đẹp hào phóng giờ lại giống như là chui ra từ đống rơm, trên đầu có vài nhánh cỏ không nói, bên trên má còn có một vết bẩn màu đen nhạt, giống như bụi đất, lại giống như muội than.