Cực Phẩm Thái Tử Phi

Chương 73: Sự dịu dàng chết người



Tề Diệc Bắc luôn vỗ ngực tự xưng mình là nam nhân phong lưu, nhưng lúc này hắn lại trở nên lúng túng, vội vàng cúi đầu, nói: “Ta đâu nói không đồng ý…”

Phó Du Nhiên rưng rưng: "Huynh đừng gạt ta nữa, ta biết huynh sẽ từ chối, ta chỉ có thể…"

Ngay cả lúc quyết định buông tha Yến Bội Nhược, ánh mắt Tề Diệc Bắc cũng chưa từng giao động, nhưng lúc này đang ôm Phó Du Nhiên vào lòng, hắn lại cảm thấy đáy lòng mình đau đớn. Hắn phải tỉnh táo lại. "Du Nhiên..."

Phó Du Nhiên từ từ ngẩng đầu, cú nhìn thẳng của nàng làm hắn ngẩn ra, Phó Du Nhiên đâu có khóc, rõ ràng nàng đang cười kia mà, đôi mắt tràn đầy vẻ đắc ý sau khi thực hiện xong gian kế. Trong lúc Tề Diệc Bắc mờ mịt, Phó Du Nhiên đã chuyển giọng, lạnh lùng nói: "Ta đành phải đắc tội với huynh thôi!"

Vừa dứt lời, Tề Diệc Bắc lập tức cảm thấy bụng đau nhói, cảnh vật hai bên bay vút qua, cuối cùng chỉ nghe "Bùm" một tiếng... mông hắn kết thân cùng mặt đất, cơn đau như lửa đốt nhắc nhở hắn vừa bị người ta… đá bay.

Ngay sau đó là một quyền khác đánh tới, một cái khủy tay, một đầu gối… Nhất thời trong viện chỉ nghe thấy những tiếng "Ba ba" rung động. Phó Du Nhiên tung quyền cước như mưa, đánh cho Tề Diệc Bắc không kịp hoàn thủ. Phó Du Nhiên tung chiêu tất sát mười tám quyền khiến người bị đánh không có thời gian đánh trả, mười tám chiêu thức liên tục, sắc bén. May mà công lực của Phó Du Nhiên còn thấp nên Tề Diệc Bắc không bị nội thương, nhưng hết chiêu này đến chiêu khác tới tấp đánh vào da thịt khiến toàn thân hắn đau nhức, quả thực Tề Diệc Bắc có khổ mà không nói ra được.

Tục ngữ có câu, đánh người không đánh vào mặt, mắng chửi người không mắng mẹ người, Phó Du Nhiên biết rõ đạo lý này. Hơn nữa Tề Diệc Bắc cũng đang đưa tay bảo vệ khuôn mặt anh tuấn của mình.

Phó Du Nhiên phủi phủi tay, ngồi xổm xuống bên cạnh Tề Diệc Bắc, tốt bụng phẩy đi bụi đất bám trên vai hắn, cười tủm tỉm: "Cảm giác thế nào? Đã lâu không luyện công, công lực của ta có thụt lùi không?"

Tề Diệc Bắc nhăn nhó xoa xoa cái bụng, từ từ đứng lên, hắn nhìn Phó Du Nhiên đầy cảnh giác. Đúng là... sự thật đã chứng minh, bà đàn ông này không thể giống phụ nữ được, sự dịu dàng trong nháy mắt kia cũng chỉ là giả vờ thôi.

Phó Du Nhiên cũng đứng dậy, - "Huynh không nói được lời nào sao?"

Tề Diệc Bắc đứng im nhìn nàng, hơn nửa ngày sau mới tìm lại được giọng nói của mình, "Nàng..."

Phó Du Nhiên hừ mũi, cười lạnh, quay trở về ghế ngồi, - "Vừa rồi đánh huynh không oan đâu. Dám gạt ta, đây đã là sự trừng phạt nhẹ nhất rồi."

"Nàng vừa... báo thù ta ư?"

"Huynh nói xem?"

"Vậy câu hỏi ta có thích nàng không là..."

Phó Du Nhiên bật cười, - "Không phải huynh nghĩ là thật chứ?"

Tề Diệc Bắc ngây người một lúc mới rầu rĩ nói, - "Không có." – Dường như hắn đang cố thuyết phục chính mình, đành thở phào nhẹ nhõm. - "Ta sao có thể…."

Phó Du Nhiên chế nhạo: "Huynh cũng thật kém cỏi, chỉ một lời thề nho nhỏ đã sợ đến mức này rồi."

Lời thề nho nhỏ? Lời thề kia căn bản có thể so với câu "Ta muốn mạng ngươi 3000 lần", nó có được coi là lời thề liều mạng không nhỉ? May mắn là hắn đã tỉnh ngộ, nếu không chẳng phải tổn thọ lắm sao? Tề Diệc Bắc xoa những chỗ đau ở trên người, chà, cũng không đến mức quá nghiêm trọng, Phó Du Nhiên vẫn hạ thủ lưu tình. Hắn ngẩng đầu đối mắt với Phó Du Nhiên, mỉm cười, - “Thật ra nàng cũng hạ giá vốn rồi, bị ta chiếm tiện nghi mà nàng chỉ đánh ta vài cái."

Phó Du Nhiên đỏ mặt, quay đầu giả vờ ngắm trăng, - "Còn luyến tiếc mình chưa biến thành sói sao?" – Quả thực nàng đã bị hắn chiếm hết tiện nghi rồi.

Tề Diệc Bắc thở dài một cách khoa trương, - "Vừa mới nãy ta còn thực sự động lòng, tưởng nàng đã trở nên hiền dịu rồi chứ."

Phó Du Nhiên im lặng, nàng không quay đầu lại nên hắn không nhìn thấy vẻ mặt nàng lúc này, cũng không thể đoán được tâm tư của nàng. Tề Diệc Bắc ngạc nhiên: "Lúc trước dù ta có nói thế nào nàng cũng không tin, tại sao bây giờ ta nói ta không có bệnh nàng lại tin ngay?"

Phó Du Nhiên quay đầu cười nói: "Thứ tối kị nhất của nam nhân chính là vấn đề này, chẳng ai lại đi thừa nhận mình có bệnh cả. Nếu huynh thật sự có vấn đề, mà trong cung lại truyền đi tin tức đó thì chắc hẳn huynh đã không tiếc hết thảy để chứng minh mình không có vấn đề mới đúng, nhưng huynh không làm như vậy, trái lại còn ra cung. Điều này chứng tỏ, nếu không phải huynh không dám đối mặt với sự thật, thì chính là huynh rất tự tin vào “thực lực” của mình, căn bản không cần phải giải thích."

"Chỉ từ những suy đoán này thôi ư?"

"Đương nhiên không phải. Hôm nay Yến lương đệ đến đây, ta đã hỏi nàng ấy và được biết lúc trước huynh chưa từng thân mật cùng nàng ấy, cho nên việc huynh ‘có vấn đề’ không thể viên phòng cùng nàng ấy đương nhiên bị gạt bỏ. Còn nữa, khi huynh ở bên ta lại... sục sôi ý chí chiến đấu như vậy…." - Nói đến đây, Phó Du Nhiên ho một tiếng, đưa tay phẩy phẩy gió tự làm mát mặt mình.

Tề Diệc Bắc kinh ngạc: "Xem ra nàng cũng không ngốc... Ai nha!"

Phó Du Nhiên híp mắt nhìn Tề Diệc Bắc, - "Sở dĩ lúc đó ta mắc mưu huynh là vì ta không nghĩ tới việc huynh sẽ dùng phương pháp này để đùa giỡn với ta! Xem ra ta là con người rất thiện lương."

Thiện lương mà đá hắn sợ chết khiếp sao? Tề Diệc Bắc rùng mình lắc đầu. Nhưng... nàng nghĩ hắn đùa giỡn nàng sao? Lúc ấy hắn chỉ là... muốn hôn nàng mà thôi.

Nhìn mặt ngoài, có vẻ như Phó Du Nhiên là một con người không tim không phổi. Nhưng không hiểu tại sao Tề Diệc Bắc luôn nhớ tới bộ dáng cô độc lúc nàng ngồi một mình ngâm thơ kia, tuy rằng sau đó nàng lại cợt nhả, nhưng... - "Nàng ở trong cung thực sự buồn chán?"

Phó Du Nhiên lấy tay chống má, miệng than thở: "Thật không hiểu, hậu cung nhiều người như vậy làm sao mà sống được."

"Ngày mai ta sẽ gọi Lâm Hi Nguyệt tiến cung vài ngày."

Nhìn ánh mắt Phó Du Nhiên mở to ngạc nhiên, Tề Diệc Bắc quên ngay mấy vết đau đớn ở trên người, hắn nở nụ cười phát ra từ trong thâm tâm, có đôi lúc nàng thật dễ thỏa mãn.

Trời đêm đang yên tĩnh, bỗng từ đâu có cơn gió ập tới, chân trời cuộn đầy mây đen, ánh trăng đã lẩn khuất sau những đám mây. Tề Diệc Bắc nhìn sắc trời, - "Thời tiết thay đổi, có vẻ muốn mưa."

Còn chưa kịp dứt câu, lời nói của hắn đã ứng nghiệm, từng giọt mưa phùn bắt đầu rơi xuống.

Phó Du Nhiên cười to: "Huynh đổi nghề sang làm thầy bói được đó, nói gì trúng nấy."

Tự nhiên Tề Diệc Bắc đưa hai tay che đầu cho Phó Du Nhiên, hắn tức giận nói: "Mau vào phòng, sắp mưa to rồi."

Phó Du Nhiên sửng sốt nhìn Tề Diệc Bắc: "Ta nghĩ... Ở, muốn làm kẻ ngốc ngồi ngắm mưa một lúc."

Lại nữa! Tề Diệc Bắc cảnh giác nhìn khuôn mặt hoảng hốt của Phó Du Nhiên. Nàng lại giở chiêu trò gì nữa đây? Muốn mượn cơ hội trêu chọc hắn nữa ư? Hắn nhất định không trúng mỹ nhân kế nữa!

Nhưng mà... vì sao hắn vẫn đứng đó ngoan ngoãn đưa tay che mưa cho nàng, lại còn lừ mắt ngăn cản Vinh Thăng chạy tới?

Ông trời thực sự không đành lòng tra tấn Tề Diệc Bắc, cơn mưa nhỏ tạnh rất nhanh, mây trôi đi để lộ vầng trăng sáng tỏ, hai người họ chỉ bị ẩm ướt một chút ở đầu vai, không đến mức quá chật vật. Phó Du Nhiên vẫn cúi đầu trầm tư, Tề Diệc Bắc cũng không dám quấy rầy nàng. Ánh mắt hắn tựa như đang ngắm trăng, lại tựa như đang lơ đãng ve vuốt đôi môi đỏ mọng của Phó Du Nhiên, tư vị thật ngọt ngào.

Phó Du Nhiên không biết tại sao mình trở về được tẩm cung, chỉ nhớ đêm hôm đó nàng nằm mơ thấy một đôi nam nữ. Khung cảnh có mưa phùn nhẹ bay, người nữ ngồi trên ghế đá, người nam đứng cạnh thay nàng che mưa, tuy không nhìn rõ dung mạo của họ nhưng nàng cảm thấy hình ảnh đó vô cùng hài hòa, giống như một bức tranh thuỷ mặc, khiến người ta cảm thấy yên bình, an tâm. Thích... Đó là lời mà người nam kia nói sao? Vì sao tiếng nói ấy lại quen thuộc đến thế?

"Phó Du Nhiên, cô suốt ngày ngủ như heo ấy!"

Tim Phó Du Nhiên đập nhanh một nhịp. Đây là ai? Giọng nói nghe rất đáng ghét, rất quen.

Lâm Hi Nguyệt! Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu, hai mắt Phó Du Nhiên mở bừng...

"Ngươi là kẻ nào? Vì sao xuất hiện trong phòng ta? Quần áo của ta đang xộc xệch, lộ hết thân hình, ngươi còn không mau lui ra?"

Lâm Hi Nguyệt -- đúng là Lâm Hi Nguyệt! Nàng ta liếc xéo Phó Du Nhiên nhưng vẫn tốt bụng diễn trò cùng nàng: "Tiểu thư đừng vội kinh hoảng, ta là thiên tiên giáng trần, đặc biệt đến đây nối một đoạn nhân duyên tốt cùng tiểu thư. Tiện đà tiểu thư đang quần áo xộc xệch, chi bằng chúng ta cùng diễn thử một đoạn dâm ô xem sao, oa nha nha nha nha -- "

Phó Du Nhiên tóm chặt lấy cổ áo, vẻ mặt buồn bã vô cùng, nhưng lại mở miệng nói: "Đáng tiếc thân ta không còn trong sạch nữa, bị người tự xưng là thiên tiên ăn mất rồi..."

Lâm Hi Nguyệt ăn ý phất vạt váy giống kiểu lãng tử tiêu sái, nói tiếp: "Nàng đã bị ta xơi gọn, từ giờ trở đi nàng là người của ta, ai -- ai -- "

Lúc này Phó Du Nhiên lấy tay che mặt, sau khi bỏ xuống, bỗng nhiên nàng chuyển bối cảnh, giọng nói trở nên sắc bén hơn, - "Nay ta đã mang thai được sáu tháng, bất đắc dĩ phải gả cho một phu quân khờ khạo để bảo toàn thanh danh."

Lâm Hi Nguyệt nháy mắt cũng nhanh chóng chuyển vai, giọng nói trở nên thô ráp: "A Ngốc nhà ta năm nay vừa tròn mười tám, lại cưới được cô con con dâu đỉnh cao, vừa gả được vài tháng, đến tháng tư đã sinh con, con sinh ra gọi hắn ba ba!"

Cuối cùng, hai người bọn họ làm bộ dạng kích động chạy tới một chỗ, trăm miệng một lời, nói: "Từ nay về sau, chồng ngốc, vợ hiền, con hiếu thảo, cùng dắt tay nhau làm thành một gia đình hạnh phúc, ai -- ai "

Hai kẻ đứng ngoài phòng ngủ nghe lén là Tề Diệc Bắc cùng Mặc Vĩ Thiên mặt xanh rớt, liếc nhìn nhau, cả hai lập tức rút khỏi tẩm điện để phòng ngừa tế bào não của mình bị mấy con virus biến thái bắt được, lại bị biến thành bộ dạng của hai vị ở trong phòng kia.

Tề Diệc Bắc: "Ta sai rồi, thật sự sai rồi."

Mặc Vĩ Thiên: "Ta và lão cha cũng sai rồi, lúc đó không nên cổ vũ huynh đưa nàng về."

Tề Diệc Bắc: "..."

Mặc Vĩ Thiên: "Ta thông cảm với huynh."

Tề Diệc Bắc: "..."

Mặc Vĩ Thiên: "Sao huynh không nói gì?"

Tề Diệc Bắc: "Ta đang suy nghĩ có nên kéo luôn huynh xuống nước hay không."

Mặc Vĩ Thiên: "..."

Khán giả ở bên này bỏ đi mất, màn diễn trò của hai vị diễn viên chính đang ở trong phòng cũng gần đến hồi kết thúc.

"Cô ôm đủ chưa?" - Lâm Hi Nguyệt tức giận thoát khỏi vòng tay của Phó Du Nhiên, - "Gần một năm rồi mà không có tiết mục khác, ta sắp chán ngấy rồi."

Phó Du Nhiên mặt dày giữ chặt Lâm Hi Nguyệt, - "Cô đừng đi, ta sắp chết vì nhàm chán rồi."

Lâm Hi Nguyệt ngồi xuống giường, đánh giá cách bài trí trong phòng, nàng cười nói: "Cô mà nhàm chán cái gì? Thu được bao nhiêu thứ tốt thế mà còn không chia cho đại gia ta à?"

Phó Du Nhiên cũng cười: "Cô cũng nhanh nhạy đấy." - Nói xong nàng nhảy xuống, lôi từ trong gầm giường ra chiếc thùng kia, - "Chỉ cho xem, không cho phép sờ!"

...

Không biết qua bao lâu, cửa tẩm điện bị người mở ra từ bên trong, Phó Du Nhiên và Lâm Hi Nguyệt xuất hiện, cả hai đều đang tay xách nách mang, bê trên tay một đống hàng lậu lớn nhỏ.

Lâm Hi Nguyệt vừa đi vừa nói: "Hoàng cung không phải là nơi có thể dễ dàng thu được những món đồ tốt như thế này đâu."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv