Thực ra đám thích khách ý thức được chuyện không xong, khó lòng hoànthành nhiệm vụ, nên nhìn nhau một cái, nhắm thẳng Hoàng thái hậu némchủy thủ trong tay ra.
Đường Kính Chi cả kinh, nhưng y vừa múa thương quét ngang, làm sao ngăn cản được?
Đúng lúc này thấy Kế công công chân đạp đất, vọt tới chắn trước mặt Hoàngthái hậu, vung tay đánh bay ba chiếc trùy thủ, song vẫn bị ba cái khácđâm vào ngực và bụng.
- Kế công công.
Kế công công trọngthương, ngã từ trên không xuống, "phụt" một cái phun ra bụm máu tươi,Hoàng thái hậu với Kế công công, tình cảm hơn cha con, thấy vậy thétlên, bất kể nguy hiểm chạy tới bên ông ta, muốn đỡ dậy.
- Giết!
Người của xưởng vệ kịp thời ra tay công kích, không cho đám thích khách hạiHoàng thái hậu, đám thích khách vừa rồi biết khó hoàn thành nhiệm vụ đãngưng tụ công lực toàn thân đánh đòn cuối cùng, giờ vũ khí đã mất, cônglực tiêu hao, sao còn là đối thủ của xưởng vệ nóng lòng hộ chủ, chẳngmấy chốc đã bị chém chết.
- Công công, công công, người có sao không?
Đường Kính Chi thấy thích khách đã bị giết hết mới yên tâm quay lại, pháthiện Hoàng thái hậu mặt chan chứa nước mặt, dùng hai tay ôm vai Kế côngcông, giọng bi thương tột độ.
- Các ngươi lui ra, gác cửa tẩmthất là được! Phái một người mau ma gọi thái y tới đây.
Hoàng thái hậu lúc này tóc tai rối bời, y phục xộc xệch, người nội xưởng là nam tử trưởng thành, khôngtiện ở lại, Đường Kính Chi ra lệnh:
- Vâng.
Xưởng vệ cúi đầu lui ra, một người mau chóng chạy đi tìm thái y.
Đường Kính Chi đi tới, đặt trường thương xuống, hỏi:
- Kế công công, gắng lên một chút, thái y sắp tới ngay đấy.
Kế công công ánh mắt hiền từ nhìn Hoàng thái hậu, kẽ lắc đầu:
- Cha gia bị trọng thương, hơn nữa mấy cái trùy thủ đó đều có độc dược lợi hại, không đợi tới lúc thái y tới nữa rồi.
- Không, không, công công, nhất định phải cầm cự ...
Hoàng thái hậu lắc đầu quầy quậy, nước mắt vẩy lên mặt Kế công công, khóc không thành tiếng.
"Khụ, khụ!" Kế công công gắng gượng nói khiến đụng chạm vào vết thương, máu tươi tràn ra:
- Con à, đừng khóc, cha gia sống tới ngần này tuổi đã nhìn thấu cuộc đờinày rồi, cái chết không có gì đáng sợ, hà hà, không biết sau khi chết sẽ thế nào. Cứ coi đây là hành trình mới của cha gia đi.
Hoàng thái hậu khóc nấc lên:
- Không được, công công phải ở lại với ta, công công chưa được đi.
Kế công công mỉm cười, nhịn đau đưa tay nắm lấy tay Hoàng thái hậu, thấy mắt tối dần, quay sang nhìn Đường Kính Chi nói:
- Đường, Đương bá gia, sau này hoàng thượng sẽ rất bận rộn, nếu ngài có thời gian .. Khụ khụ ...
- Công công yên tâm.
Đường Kính Chi hiểu ông ta định nói gì, gật đầu đáp ứng ngay:
- Vãn bối nhất định thường xuyên tới thăm Hoàng thái hậu.
- Trẻ nhỏ dễ dạy.
Kế công công nghe thế lòng được an ủi rất nhiều, bảo y ra ngoài, ong có lời nói riêng với Hoàng thái hậu.
Đường Kính Chi thấy nhãn thần Tế công công tản mát, biết thời gian của ông ta không còn được bao nhiêu, rời đi, để lại không gian riêng cho haingười.
- Con, con à ...
Kế công công dùng hết sức lực toàn thân, vuốt mái tóc của Hoàng thái hậu:
- Nhất định phải suy nghĩ cho kỹ lời của cha gia đấy, hoàng thượng sẽngày một trưởng thành, chú ý tới quốc sự, sẽ không còn nhiều thời gian ở bên con nữa. Hiện cha gia lại sắp đi rồi, chỉ còn lại một mình con ởchốn này ... Khụ, cái thế giới này chết không phải là đáng sợ nhất, màlà một mình cô tịch chịu đựng thời gian trôi đi dày vò. Năm xưa nếuchẳng có con, cha gia đã không còn dũng khí sống tới bây giờ. Cho nêncon phải nắm chắc lấy cơ hội, đừng đừng ..
Kế công công càng nói càng nhỏ, cuối cùng chưa kịp nói hết đã nhắm mắt qua đời.
Đường Kính Chi đứng ở bên ngoài, đột nhiên nghe thấy tiếng Hoàng thái hậukhóc lớn, biết Kế công công không gắng gượng được mà qua đời rồi, chỉbiết thở dài, quay lại tẩm thất.
Hoàng thái hậu ôm lấy thi thể Kế công công khóc rất thương tâm, Đường Kính Chi gặp Kế công công khôngnhiều, chẳng có mấy cảm xúc, nhưng nhìn cảnh đó cũng thấy sống mũi caycay, đang định khuyên nàng thì bên tai có tiếng la hét.
Lần này tiếng la hét rất rõ ràng, hiển nhiên tới từ bên trong hoàng cung.
Đường Kính Chi cả kinh, vội vàng vội đi tới, cầm lấy bộ cung trang Hoàng thái hậu lúc trước vừa thay ra, định mặc cho nàng:
- Hoàng thái hậu, có biến rồi, đừng khóc nữa, mặc bộ y phục này vào.
Hoàng thái hậu hoàn toàn không có phản ứng gì, cứ ôm lấy thi thế Kế công công, khóc như hoa lê dưới mưa, lệ rơi lã chã.
- Xông lên, nhất định phải giết cho được Hoàng thái hậu.
- Hoàng thái hậu lòng dạ độc ác, hại người vô số, chúng ta phải trừ hại cho dân.
Một đội cấm quân chừng trăm người mặc khải giáp vừa hò hét vừa xông về phía cổng lớn Từ Ninh cung. Cấm quân canh cửa giương cung bắn chặn đường. Kẻ địch cũng chẳng kém cạnh, dùng cung bắn trả.
Tiếng chém giếtvang dội truyền rõ ràng vào tẩm thất, Đường Kính Chi lòng cấp bạch, bấtchấp kéo Hoàng thái hậu lên, lấy cung trang mặc lên người Hoàng tháihậu, những bộ vị mẫn cảm trên người nàng đều bị y đụng chạm hết cả,nhưng lúc này lòng chỉ có lo lắng, mặc y phục xong cho nàng kéo ngay rakhỏi tẩm thất.
Tới đại điện, Đường Kính Chi định trà trộn đámthái giám cung nữ đang hoảng loạn kia, nhưng đi được vài bước thì dừnglại, chẳng may trong đám người đó còn thích khách, Kế công công đã quađời, dựa vào công phu mèo quào của y, chẳng khác gì tự sát.
Nhìnngười nội xưởng vẫn canh gác hai bên tẩm thất, không vì tiếng chém giếtmà ra ngoài giúp đỡ, Đường Kính Chi thầm gật đầu, nhìn quanh một vòng,ra hiệu lệnh:
- Phái mười người đi giữ vững cửa trước, bất kể thế nào cũng không cho phản quân đi qua, mười người canh cửa sau, còn lại bảohộ quanh Hoàng thái hậu.
Xưởng vệ tuân lệnh chia nhau thành các tổ thi hành mệnh lệnh.
Đường Kính Chi lại sai người đi ra ngoài xem xét tình hình, rồi khuyên nhủ Hoàng thái hậu đã khóc tới đỏ hoe mắt:
- Hoàng thái hậu, hiện tình hình khẩn cấp vô cùng, người nhất định phảiphấn chấn tinh thần lên, nếu có gì bất trắc, chẳng phải Kế công công hisinh vô ích sao?
Hoàng thái hậu chỉ gật đầu, không nói không rằng.
- Hoàng thái hậu, Đường bá gia, không xong rồi, phản quân bên ngoài mỗi lúc một đông, cửa trước không trụ được bao lâu nữa.
Nội xưởng đi ra ngoài xem xét tình hình, thấy không ngừng có phản quân từxa tới gia nhập vòng chiến đấu, vội vàng quay lại báo cáo.
Đường Kính Chi tức khắc ra lệnh:
- Toàn bộ xưởng vệ tập trung ở cửa sau, chúng ta lập tức rời Từ Ninh cung.
Từ Ninh cung là mục tiêu quá bắt mắt, nhưng tương tự như hoàng thái hậuphải trấn thủ Càn Thanh cung, nếu ngay từ đầu trận chiến chưa xảy ra màđã trốn đi thì tướng sĩ còn chiến đấu thế nào được nữa.
Nhưng lúc này nguy cấp chẳng còn cách nào khác, thực ra hoàng cung lớn như vậy, kiếmchỗ nào yên tĩnh trốn vào, đâu dễ bị phát hiện.
Nội xưởng vội vàng tập hợp chạy về phía cửa sau.
Phản quân lúc này đang dồn sức đánh cửa trước, không bao vây toàn bộ Từ Ninh cung, điều này làm Đường Kính Chi yên tâm được một chút, xem ra sốlượng phản quân cũng không quá áp đảo cấm quân.
Rời Từ Ninh cung,Đường Kính Chi lệnh xưởng vệ tản ra, đề phòng đối phương phái người theo dõi, bản thân bảo hộ Hoàng thái hậu chạy về chỗ vắng vẻ của hoàng cung.
Cùng lúc đó Càn Thanh cung cũng bị công kích mãnh liệt, hơn nữa có rất nhiều tướng lĩnh cấm quân đột nhiên làm phản, khiến hoàng đế trở tay khôngkịp, một tướng quân vờ tới báo cáo bất ngờ rút kiếm hành thích, may màthời khắc quan trọng, bên cạnh Hoàng đế luôn có cao thủ đi sát, nếukhông hậu quả khó lường.
- Chẳng lẽ những kẻ này cũng là tâm phúc của Thuận vương?
Hoàng đế trẻ nhìn thành kiếm của tên tướng quân kia dừng trước ngực mình mộttấc, mồ hôi lạnh tuôn như suối, đợi tên đó bị Mộc công công đá văng đi,cấm quân trung thành vào khống chế được cục diện mới nhíu mày thắc mắc: