- Ngăn bọn chúng lại bằng mọi giá.
Đường Kính Chi vội lùi lại đằng sau, lớn tiếng hét:
Cấm quân xung quanh Từ Ninh cung có hơn hai trăm người, thêm vào mấy chụcxưởng vệ, đám thích khách kia thân thủ cao cường tới đâu, muốn xông quacũng không phải là dễ.
- Đường bá gia, nơi này có cần chi viện không?
Đường Kính Chi lui về cửa đại điện Từ Ninh Cung, quân sĩ vòng ngoài cũng đãchặn đứng thích khách, vừa thở phào thì nghe thấy có tiếng người quen ởphía sau hỏi, quay đầu lại;
- Giang Cảnh, tình hình phía đó ra sao?
- Hai mươi ba tên, đã giết hết.
Giang Cảnh đi xuyên qua cửa sau Từ Ninh cung mà vào.
Sau khi Hồng Phong cơ trí trà trộn vào làm thủ hạ của Thuận vương biết được năm mật thám gài vào trong nội xưởng, bọn họ không bắt người ngay, màđiều tra năm tên nội gián này thường ngày liên lạc với ai, đồng thờigiám sát chặt chẽ bọn chúng, khi trong kinh có tiếng chém giết cùng lửahiệu vang lên, những kẻ này quả nhiên có hành động, mục tiêu của bọnchúng là mở cửa hoàng cung.
Tất nhiên mục đích của bọn chúng chưa thành đã bị giết hết, tổng cộng là hai mươi ba tên.
- Tốt, nếu không phát hiện sớm những kẻ này thì ... Ấy, sao ngươi lại tới đây?
Đường Kính Chi nhìn thấy sau lưng Giang Cảnh có một thiên hộ và mấy chụcngười của nội xưởng thì mặt biến sắc, kẻ này được y sai trấn giữ cửasau:
- Thuộc hạ nghe thấy bên này tiếng chém giết kịch liệt, nên muốn tới xem có cần chi viện không?
Thiên hộ kia cung kính đáp:
- Hồ đồ! Nếu như phía ta không chống được tất nhiên cầu cứu, hiện giờngươi dẫn nhiều người như vậy qua đây, đối phương giương đông kích tâythì làm sao?
Y vừa mới dứt lời thì bên trong phòng có tiếng cungnữ hét chói lói, toàn bộ cả kinh xông vào, thấy ba nam tử đang cầmtrường kiếm chém giết cung nữ, ba kẻ này ra tay cực kỳ độc ác, mỗi mộtkiếm lấy mạng một người, thoáng cái đã có mười mấy thi thể cung nữ.
Tiếng hét trong cung đồng thời khiến mấy nhóm cấm quân xung quanh chạy tới.
Ba tên kia ỷ vào khinh công cao minh, vượt qua phòng tuyến, lao vào TừNinh cung giết người, nhưng vì hoàng thái hậu thay y phục cung nữ, bọnchúng nhất thời không nhận ra ai vào ai, nên vung kiếm giết hết.
Nhìn những cung nữ chết thảm, Đường Kính Chi máu sôi trào, quát thiên hộ kia:
- Mau giết chúng bảo vệ hoàng thái hậu.
Thiên hộ đó biết mình phạm sai lầm lớn, mặt cắt không ra máu, nghe tiếng quát mới tỉnh lại, xách kiếm tới giúp sức.
- Bá gia không biết võ công, tránh xa một chút.
Giang Cảnh bỏ lại một câu rồi tức tốc tiến lên:
Ba tên thích khách kia dù võ công bất phàm, nhưng cũng không thể là đốithủ của mấy chục xưởng vệ, hơn nữa lúc này trong đại điện đâu đâu cũnglà người, làm bọn chúng không phát huy được thân pháp, thoáng cái đãrụng đầu.
Đường Kính Chi hoảng hốt tìm kiếm hoàng thái hậu, mãi không thấy đâu, đang lúc tay chân lạnh giá thì có giọng nói truyền tới:
- Đường bá gia chớ hoảng, có cha gia ở đây, không kẻ nào làm thương tổnđược tới Hoàng tháu hậu đâu, ngài ra ngoài chỉ huy giữ cổng đi.
Đường Kính Chi đã gặp Kế công công vài lần, nhận ra giọng ông ta yên tâm hẳn, lập tức mệnh lệnh mọi người lui ra tổ chức lại tuyến phòng thủ.
Còn lúc này Hoàng thái hậu mặt bần thần, để Kế công công dùng máu tươi của người khác bôi lên người, không biết là đang nghĩ gì.
- Con à, còn lâu nữa chiến đấu mới kết thúc, cứ nghĩ cho kỹ đề nghị của cha gia đi.
Kế công công khom người xuống, xoa tay lên vết thương trước ngực thi thểmột cung nữ, dùng đôi tay dính đầy máu tươi bôi lên cung trang của hoàng thái hậu.
Chẳng bao lâu, eo và lưng của Hoàng thái hậu đã nhuộm đỏ.
Hoàng thái hậu vẫn bị những lời nói trước đó của Kế công công, khiến không biết phải làm sao?
Té ra vừa nãy Kế công công hỏi nàng, thừa lúc hỗn loạn rời hoàng cung, sau đó trốn tới phủ Trung Nghĩa bá, như thế sau này có thể ở cùng ĐườngKính Chi rồi.
Mới nghe kiến nghị này Hoàng thái hậu tất nhiên lắc đầu ngay, nhưng sau một hồi suy nghĩ, trở nên trầm mặc.
Nàng là Hoàng thái hậu nhưng lại động tình với Đường Kính Chi, nếu như thựcsự muốn có gì đó với y, ở chốn hoàng cung này cực kỳ bất tiện.
Hơn nữa sau binh biến, chính cục kinh thành sẽ ổn định lại, biên quan tạmthời yên bình, nạn dân cũng đã quay về nhà, lúc đó không còn chuyện gìnữa, đừng nói cùng y chơi trò ái tình, muốn gặp mặt một lần cũng khó.
Dẫu thế nào nàng cũng là quả phụ, không có lý do chính đáng, không thể gặpngoại thần, nếu không thế nào cũng khiến người ta lời ra tiếng vào, chodù không bắt được tại trận, thanh danh của nàng cũng tổn hại nặng, màhoàng đế cũng sẽ không tha cho Đường Kính Chi.
Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc bỏ đi thân phận hoàng thái hậu để ở bên Đường Kính Chi.
Chưa nói tới thân phận này cao quý thế nào, riêng việc rời hoàng cung rồi,nàng không thể gặp lại hoàng nhi của mình nữa, nàng sao bỏ đi được?
Nhưng bỏ đi cơ hội này, nàng lại khó có thể gặp được Đường Kính Chi, cứ nhớtới những phi tần ở lãnh cung, bị cô đơn làm cho biến thành ngây dại đờđẫn, nàng thấy rùng mình.
Xưa nay hiếm có hoàng đế nào trườngthọ, vì đa phần bọn họ bị sắc dục khoét rỗng thân thể, cho nên chừng 40tuổi là giá băng hết rồi, còn các hoàng hậu cũng vì hoàng đế qua đời, cô tịch mà u ất nối gót.
Sử sách ghi lại, đa phần hoàng hậu đều cưỡi hạc về trời bốn năm năm sau khi hoàng đế giá băng.
Hoàng thái hậu còn trẻ, nàng không muốn chết, không muốn sống lặng lẽ như một cái bóng.
Giết được ba tên thích khách, Đường Kính Chi không nơi lỏng, mà càng nghiêmkhắc mệnh lệnh cấm quân và xưởng vệ tăng cường phòng thủ, không đượclệnh không cho phép rời vị trí.
Chẳng cần y phải nói những người kiacũng hiểu nếu hoàng thái hậu có mệnh hệ gì, bọn họ cũng hết đời, nên tập trung toàn bộ tinh thần ứng phó.
Tổ chức xong đội ngũ, ĐườngKính Chi chưa được thấy Hoàng thái hậu, lòng vẫn có chút khó yên, đangđịnh vào trong hỏi, thì trước mắt lóe sáng, rồi có tiếng nổ lớn vang lên bên tai.
Uỳnh!
Tiếng sấm đinh tai nhức óc khiến ĐườngKính Chi mặt trắng bệch, ngẩng đầu lên nhìn trời, chẳng biết từ lúc nàomây đen vần vũ, những luồng điện xẹt lên chẳng chịt như những con rắn,chẳng phải y lây bệnh sợ sấm của Ngọc Nhi, mà là tạc đạn rất sợ nữa, nếu như trời mưa làm ướt dây cháy chậm thì hỏng hết cả.
Vì thế y vội gọi mấy cấm quân tới, lệnh bọn họ tới bốn cửa cung, bảo những người phụ trách trông coi tạc đạn dùng dấy dầu che đi, tuyệt đối không để nướcmưa làm ướt dây cháy chậm.
Mấy cấm quân này chẳng hiểu gì cả, nhưng vẫn tuân lệnh chạy đi truyền lời.
Mấy cấm quân đó vừa rời đi thì mặt đất rung chuyển bởi tiếng vó ngựa, tiếng hét oanh động đất trời phối hợp với tiếng sấm rền vang, tạo uy thếkhiếp người.
Đường Kính Chi đưa tay ra, quan sát trời một hồi, thầm nghĩ hiện giờ là mùa xuân, có lẽ dù mưa cũng sẽ không lớn lắm.
Cùng lúc ấy, khoảng trống phía trước hoàng cung rực sáng bởi ánh đuốc, lá cờ lớn thêu tên hiệu của Thuận vương bay phần phật trong gió đêm, quân uyhung dung, khí thế khiếp người.
Sau khi cho người tới tuyên đọclỗi lầm của hoàng đế, cho người gọi cấm quân trong hoàng cung đầu hàngkhông được đáp lại, trống trận rền vang tây doanh bắt đầu công kích, bọn họ xuất động hơn năm trăm cung tiễn thủ và hơn một ngàn quân sĩ vácthang tre trên vai, bọn họ tiến đến rất chỉnh tề, động tác dứt khoátđồng loạt, sĩ khí dâng cao, cả kinh đô Ni Lạc Thần như rung chuyển dướinhịp bước của bọn họ.
Không ít cấm quân trên tường thành bị khí thế của đối phương làm cho run sợ.