- Con người Tần bách hộ thì ta rất tin tưởng.
Đường Kính Chi nghiêm nghị nói:
- Nhưng khi kinh thành xảy ra chuyện, một trăm người này của chúng ta căn bản không đủ ngăn quân địch. Tần bách hộ qua đây, ta cho ngươi xem mộtthứ vũ khí mới.
Mấy hôm nay Đường Kính Chi bận rộn làm gì đó, hết sức thần bí té ra là làm vũ khí mới, Tần Tranh sáng mắt đi theo ĐườngKính Chi tới cửa một căn hầm, tới đây Đường Kính Chi giới thiệu:
-Cái thứ này tên là tạc đạn, sau khi đốt giây cháy chậm, một lúc sau sẽgây ra vụ nổ lớn, sức sát thương kinh người. Cho nên ta dạy ngươi cáchsử dụng, lát nữa phân phối, ngươi dạy cho người còn lại.
Thứ này sao, Tần Tranh hơi thất vọng, nhỏ thế này thì có bao nhiêu uy lực?
Tần Tranh trong lòng nghi vấn, nhưng không hỏi ra, trước kia theo Vương lão tướng quân, quân lệnh rất nghiêm, nghe lệnh thi hành, lấy phục tùng làthiên chức.
Đường Kính Chi đã nói thế thì cứ thế mà làm thôi.
Tiếp theo đó Đường Kính Chi giải thích tỉ mỉ phương pháp sử dụng, rồi thảo luận cách ứng phó khi sản ra chiến loạn.
Trước tiên là chọn mười người, cổng trước cổng sau đều bố trí năm người, sáuquân sĩ sẽ canh ở chỗ đặt tạc đạn, nếu đối phương dùng hỏa công, hết sức ngăn không cho đốm lửa lan vào sọt đựng tạc đạn.
Tám mươi tưbinh sĩ còn lại bố trí ở cổng trước 20 người, cổng sau 20 người, 20người làm dự bị chi viện cho những nơi gặp nguy, 24 người sẽ tuần traquanh tường, đề phòng kẻ địch trèo tường vào.
Thấy Tần Tranh chỉhuy đâu ra đó, thậm chí còn giải thích cho biết vì sao người nào hợp vịtrí nào, chứng tỏ hắn nắm quân mình rõ như lòng bàn tay, còn quân sĩ thì phục tùng không ý kiến một lời, Đường Kính Chi không khỏi đánh gia caohơn vài phần.
Chỉ không biết nếu để hắn nắm đội quân một vạn người liệu có năng lực làm họ nghe lệnh phục tùng như một trăm người thế không?
Bất kể Tần Tranh có làm được không, Đường Kính Chi đều định tiến cử hắn với hoàng đế.
- Tần bách hộ, tạc đạn khi châm lửa ném về phía kẻ địch không thể ném quá thẳng, không thể ném quá cao, nếu không rơi xuống đất sẽ làm vỡ bình.
Càng dặn dò Đường Kính Chi càng đâm lo có quá nhiều điều cần chú ý, trước đó mình quá sơ ý rồi, những người này đều lần đầu sử dụng, không biết cóvấn đề gì không? Quan trọng nhất vẫn là phía hoàng cung, mục tiêu chínhlà ở đó, chỉ cần hoàng cung trụ vững những nơi khác mới giữ được, xem ra mình phải đích thân phải tới đó chỉ đạo mới được.
Vì thế Đường Kính Chi tới đại sảnh, gọi mấy vị di nương tới dặn dò:
- Nhu Nhi, Uyển Nhi, Hoàng thái hậu lệnh cho ta vào cung mấy ngày, takhông muốn đi, chỉ e hoàng thái hậu hạ khẩu dụ nhất định bắt ta tiếncung. Cho nên ta nói với các nàng trước, nếu như ta vào hoàng cung không quay về thì các nàng cũng đừng sợ. Còn nữa, khi ta không ở nhà, cácnàng nhất quyết phải ở trong nhà không được đi đâu hết, nhớ chưa.
- Dạ.
Nhu Nhi ngoan ngoãn gật đầu, rồi nghi hoặc hỏi:
- Nhưng thiếp nghe nói hoàng cung không cho nam nhân ở qua đêm cơ mà.
Uyển Nhi cũng tỏ ra không hiểu.
- À, bình thường là thế, nhưng cũng có lúc tình huống đặc thù có thể cóngoại lệ. Đương nhiên cho dù chuyện có xảy ra cũng không thể để bênngoài biết, phải bảo mật.
Đường Kính Chi quay sang Ngọc Nhi:
- Ngọc Nhi, nếu ta bị gọi vào cung, nàng nhất định phải bảo vệ an toàn cho Nhu Nhi và Uyển Nhi đó.
- Tướng công đừng lo, hai vị tỷ tỷ sẽ không có vấn đề gì đâu.
Tới giờ Mùi, thái hoàng thái hậu đột nhiên tỉnh lại, sau đó nói vài câu rồi nhắm mắt qua đời, tiếng chuông báo từ hoàng cung phát ra tiếp đó là tới các chùa triền, lan đi khắp Ni Lạc Thần.
Hoàng đế trẻ khóc lớn,thương tâm tột độ, các vị hoàng tử cũng gạt nước mắt thay đồ hiếu màutrắng, Hoàng thái hậu chủ trì nghi lễ, mệt tới nhũn châ, ngay cả điđường cũng không nổi nữa.
Đêm hôm đó hoàng đế thủ linh trước quan tài, còn Đường Kính Chi đánh một giấc say sưa ở nhà.
Sáng ngày hôm sau có người tới mời Đường Kính Chi tiến cung, mấy vị di nương cảm thấy chuyện này rất bất thường, cứ dặn dò y phải cẩn thận hết lầnnày tới lần khác, tiễn y ra tận ngoài cửa một đoạn xa mới chịu vào.
Hôm qua thái hoàng thái hậu qua đời, hoàng cung đánh chuông báo, nên lúcnày nhà nào cũng treo lụa trắng bày tỏ đau thương, còn trong hoàng cungcàng phủ một màu trắng xóa.
Đường Kính Chi vào cung được phát cho băng tang rồi theo tiểu thái giám dẫnđường tới thẳng chỗ thái hoàng thái hậu, hôm qua Hoàng thái hậu bận rộntới quá nửa đêm mới vè nghỉ được một hai canh giờ, sáng nay lại phải dậy từ sớm bắt rầu bận rộn an bài bách quan vào điếu tang cho tái hoàngthái hậu, thực sự mệt tới phờ phạc cả người, nên nghe cung nữ báo ĐườngKính Chi tới, chỉ yếu ớt lệnh cho y vào.
Đường Kính Chi dập đầuthỉnh an hết sức quy củ, thời gian này trong cung đông người phức tạp,hơn nữa đây cũng chẳng phải là cung Từ Ninh, cho nên lễ tiết không thểphế bỏ.
- Đứng dậy đi.
Đợi Đường Kính Chi thi lễ hoàn tất, Hoàng thái hậu phẩy tay đuổi cung nữ bốn xung quanh đi:
- Hoàng thượng đã nói với ta chủ ý của ngươi rồi, đây tuy là cách mạohiểm, nhưng quả thực không thể để tình trạng này kéo dài hơn nữa, nếukhông làm việc gì cũng phải cân nhắc quá nhiều yếu tố không cần thiết,lỡ dở đại sự của vương triều. Có điều thứ ngươi nói thực sự lợi hại nhưthế chứ?
- Bẩm hoàng thái hậu, những lời thần nói không có chút khoa trương nào.
Đường Kính Chi đảm bảo:
- Nếu chẳng phải quá gấp, thần nhất định sẽ thử một quả cho hoàng thái hậu và hoàng thượng xem.
- Tốt, ngươi nói cái gì đó lợi hại thì nó lợi hại, ai gia tin ngươi.
Hoàng thái hậu lại hỏi Đường Kính Chi xem có muốn ở lại trong cung vài ngày,đợi dẹp phản loạn xong rồi mới về không, Đường Kính Chi không biết trảlời ra sao, hai đằng đều khiến y không yên tâm, lúc này có một tiểu thái giám không bấm báo trước đã chạy vào quý xuống nói lớn: đọc truyện mớinhất tại tung hoanh . com
- Hồi bẩm hoàng thái hậu không hay rồi, mấy vị vương gia và hoàng thượng đang cãi nhau bên cạnh linh cữu, người mau qua đó xem.
Lúc này mới thấy mấy cung nữ canh cửa chạy vào, liên tục dập đầu thỉnh tội.
Hiện trong cung không thái bình, Hoàng thái hậu tuy cả kinh, nhưng vẫn hỏi:
- Mấy đứa các ngươi có nhận ra tiểu thái giám này không?
Một cung nữ đáp:
- Bẩm Hoàng thái hậu, tiểu thái giám này tên là Tiểu Trang Tử, là nô tài bên cạnh hoàng thượng.
Có người xác nhận thân phận của tiểu thái giám rồi Hoàng thái hậu mới đitới chỗ mấy vị hoàng tử cãi nhau, cung nữ tâm phúc đi sát theo nàng,Đường Kính Chi thì đi sau cùng.
Vừa ra khỏi cửa Kế công công cũng xuất hiện như một bóng ma làm Đường Kính Chi giật mình.
Mọi người đi tới bên ngoài điện đặt linh cữu thái hoàng thái hậu, cách mộtbức tường đã nghe thấy ngoài tiếng hoàng đế và mấy vị hoàng tử, còn cótiếng mấy vị đại thần tranh luận.
Hoàng thái hậu dừng bước, ánh mắt lóe lên hàn quang.
Đường Kính Chi rất bất ngờ, chuyện gì mà những người này cãi nhau cạnh linhcữu thái hoàng thái hậu như thế, đúng là loạn cả rồi.
- Hoàng thái hậu giá đáo.
Một thái giám đứng ở cổng hô lớn truyền báo, các đại thần, đều quỳ xuốngtung hô, Hoàng thái hậu không thèm để ý, tới thẳng bên cạnh hoàngthượng, vì đây là nơi đặt linh cữu thái hoàng thái hậu cho nên không cóchỗ ngồi, nàng đứng lại quét mắt nhìn khắp phòng một lượt, cố giữ giọngthật bình tĩnh nói:
- Đứng cả lên đi, ai gia nghe tiểu thái giámtruyền lời nói các ngươi và hoàng thượng tranh luận, không biết cóchuyện này không?