- Vẫn hôn mê bất tỉnh.
Đường Kính Chi lên ngựa nói:
- Ngọc Nhi,đợi lát nữa về, nàng dẫn mấy chục cấm quân đi đào hầm bốn xung quanhtiểu viện, tới lúc đó đem những chiếc bình đã làm xong cất vào đó.
- Tướng công sợ đối phương dùng hỏa công sao?
Ngọc Nhi đoán ngay ra, vũ khí mà tướng công thư sinh sợ nhất là lửa rồi, đối phương mà dùng hỏa tiễn đối phó với họ thì chẳng cần lửa thiêu, bọn họtự chết vì chình vũ khí của mình.
- Nàng nói đúng rồi đó, đối phương mà dùng hỏa công thì toàn bộ tiểu viện của chúng ta thành gạch vụn hết.
Ngọc Nhi vội thúc ngựa nói:
- Vậy chúng ta phải về ngay thôi.
Đường Kính Chi vừa bước qua cổng xưởng thêu liền thấy mấy chục thanh niênđứng chỉnh tề giữa sân, một người mặt trắng trẻo không râu, tuổi chừngmười tám mười chín, trông tinh minh nhanh nhạy đi tới nói:
- Ngài làTrung Nghĩa bá phải không? Cha gia họ Quách, là con nuôi Mộc công công,nếu ngài cần gì cứ nói, nếu kẻ nào dám lười biếng! Hừ, cha gia cho hắntới thiên lao ngồi vài ngày.
Đám còn lại chắp tay dạ ran.
Thì ra là con nuôi vị thái giám tóc trắng kia, Đường Kính Chi không lạ, vìtrong cung thái giám còn lấy vợ nữa, không chỉ một mà thê thiếp đầy đàn, con cái đông đúc, ngoài việc không thực hiện được việc nhân luân ra thì tình cảm bọn họ còn hơn người thường, vì những người khiếm khuyết bọnhọ càng quý trọng gia đình hơn bất kỳ ai.
Chắp tay khách khí nói:
- Có Quách công công tọa trấn thì ta yên tâm rồi, nào chúng ta vào nhà uống chén nước đã.
Vào đại sảnh, chia chủ khách ngồi xuống, trà nước đầy đủ, Đường Kính Chi mới nói:
- Quách công công, chuyện này hoàng thương giao cho cực kỳ trọng đại, hai ngày tới phải dựa vào công công chịu khó vấn vả đó.
- Trung Nghĩa bá cứ yên tâm, cha gia chẳng có tài cán gì, chỉ có chịu cực chịu khổ là hơn người.
Quách công công uống một ngụm trà đáp:
- Cha nuôi của cha gia vào cung năm sáu tuổi, tới nay đã qua năm mươinăm, hầu hạ hoàng thượng, tiên đế cả thái thượng hoàng của tiên đế, làmviệc cực kỳ chu đáo, ngài cần gì cứ sai bảo, chắc chắn không có chút sơxẩy nào hết.
Đường Kính Chi đặt chén trà xuống dẫn Quách công công tới chỗ đặt vật liệu chế tạo thuốc nổ đen:
- Quách công công, lần này ta xin hoàng thượng ba mươi người tuyệt đốitin tưởng được là để giúp ta làm thứ này, trước tiên hãy nghiền nát toàn bộ những thứ này ra, chú ý phải cẩn thận, không để chúng bị lẫn vào với nhau.
- Hả? Những thứ này làm được gì?
Quách công công nghihoặc, hắn còn đang tưởng làm việc gì hoành tráng lắm, như cải trang hành thích một vị tai to mặt lớn nào đó, hay đại khái là việc vừa cần bảomật vừa không tiếc mạng sống chẳng hạn, dè đâu đi làm chuyện tay chânthô tục này.
Đường Kính Chi không định nói cho hắn biết, đây là cơ mật tuyệt đối:
- Những thứ này nghìn ra sẽ có công dụng lớn, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được để chúng trộn lẫn, một chút cũng không được.
Quách công công được phái tới đây tất nhiên hơn người, biết cái gì nên hỏicái gì không, không ngốc nghếch hỏi tới nữa, lên tiếng đảm bảo:
- Không vấn đề, cha gia bắt tay vào việc ngay đây.
Rồi gọi ba mươi thanh niên kia tới.
Đường Kính Chi thấy hắn ra lệnh rõ ràng, phân công chính xác, liền yên tâmgiao cả việc ở đây cho hắn làm, vừa mời đi ra ngoài định tới phủ mộtchuyến, điều động toàn bộ người tới đây bảo vệ, đột nhiên nghe tiếngbước chân gấp gáp sau lưng.
Đỗ Diêu Thị vẫn vậy, ăn vận đơn giản, đầu chỉ cắm một cây trâm gỗ, đi rất vội vã, khiến mái tóc vấn cao cóvái sợi xõa xuống khuôn mặt xinh đẹp, bước chân gấp gáp làm đồi ngực nảy lên xuống, cực kỳ khơi gợi, nhìn thấy Đường Kính Chi không đỏ mặt nétránh mà đi thẳng tới, hiển nhiên là tìm y.
Có thể khiến Đỗ DiêuThị ngại ngùng nhút nhát dám tìm mình, ắt là chuyện không nhỏ, chẳng lẽcô tiểu thư đáo để kia gây ra chuyện gì rồi?
- Phu nhân đừng vội, cẩn thận kẻo ngã.
Trước khi Đỗ gia xảy ra chuyện, Đỗ Diêu Thị là nữ nhân hiều lương giữ phụđạo, không ra khỏi nhà nửa bước, lại sống sung sướng, cơ thể mong manh,đi vài bước đã thở dốc rồi. Từ sau khi lên kinh thường xuyên theo congái chạy đông chạy tây, nhưng chung quy vẫn là nữ nhân yếu đuối.
Đỗ Diêu Thị từ ngoài về, hỏi nha hoàn biết Đường Kính Chi ở kho, thế làvội vã chạy gấp tới, lúc này mồ hôi nhẽ nhại, hai chân nhũn ra rồi, vốnkhông sao, nhưng nghe Đường Kính Chi nói thế giật mình cúi đầu nhìnxuống chân, kết quả đang yên đang lành thành ra vấp chân, ngã ngửa rasau thật.
- Á.
Đỗ Diêu Thi thét lên, Đường Kính Chi cũng lao tới, ôm lấy vòng eo nàng giữ lại, quan tâm hỏi:
- Tại ta cả, phu nhân không bị trẹo chân chứ?
- Không, không sao.
Đỗ Diêu Thị bị Đường Kính Chi ôm vào lòng thì sợ cứng người, nhưng không dám chống cự, lắp bắp đáp:
Đường Kính Chi nhìn dung nhan mặn mà thoáng cái đã đỏ rực của nàng, chẳngbiết sao, Đỗ Diêu Thị dễ khơi lên ý niệm xấu xa của y, làm y thích trêuđùa bắt nạt nàng, ôm thân thể ấm áp của nàng, vòng tay siết chặt lấy tấm eo thanh mảnh mềm mại như không xương không dời, đỡ nàng đứng thẳngdậy, hết sức dịu dàng dặn:
- Sau này đi đường phải cẩn thận đấy.
- Dạ.
Đỗ Diêu Thị bị ánh mắt của Đường Kính Chi làm hoảng loạn, không còn biết tới đây làm gì nữa, hai tay xoắn chặt vào nhau.
Cứ nhìn chăm chú vào đôi mắt hốt hoảng của nàng, biết càng không nói gì sự ám muội nam nữ càng lớn, tới khi khiến mỹ phụ trong lòng run rẩy ĐườngKính Chi mới mỉm cười hỏi:
- Nói đi, phu nhân tìm ta có chuyện gì? Nghe Uyển Nhi nói, mẹ con phu nhân kinh doanh đồ thêu không tệ.
- Đa tạ Trung Nghĩa bá ra tay tương trợ, đại ân đại đức của ngài, dân phụ cảm kích bất tận.
Nghe Đường Kính Chi nhắc tới chuyện kinh doanh, Đỗ Diêu Thị vội quỳ xuống đáp tạ, Đường Kính Chi nắm lấy tay nàng ngăn lại.
Trước đó ôm eo nàng, thấy nàng dù xấu hổ tột độ song không dám phản kháng,dáng vẻ tội nghiệp đó càng làm Đường Kính Chi thích thú, một tay nắm tay nàng, tay kia vuốt ve bàn tay mềm mại láng mịn đó, vừa muốn chiếm tiệnnghi của nàng, trêu chọc thục nữ này, nhưng không muốn quả phụ này quásợ mất hay, hỏi phân tán sự chú ý của nàng:
- Phu nhân còn chưa nói tìm ta có việc gì đó.
- A.
Đỗ Diêu Thị quả nhiên không nhận ra, ngẩng đầu lên nói gấp:
- Trung Nghĩa bá, hôm nay vì chuyện kinh doanh bận rộn, Lệnh Hà nhờ dânphụ tới ngó qua tiểu viện Mạnh công tử. Tới nơi thấy chăn Mạnh công tửbẩn, sai hai nha hoàn đi giặt. Dân phụ thì dọn dẹp giường, kết quả pháthiện ván giường dưới góc đệm có rất nhiều chữ.
- Hắn viết gì?
Đường Kính Chi buông Đỗ Diêu Thị ra, hỏi:
- Mạnh công tử mặc dù viết rất nhiều chữ, nhưng có hai chữ lặp lại nhiềulần là Hắc Kiểu Thôn, Hà Qua Tử! Nhớ lời ngài dặn dò, dan phụ không dámchậm trễ vội tới đây báo tin.
Đó là tên người và địa danh, chẳnglẽ Mạnh Tử Đức đưa cho tên Hà Qua Tử ở Hắc Kiều Thôn bảo quản thứ gì đó, nơi này hẳn phải là chỗ hắn đi qua trong thời gian làm khâm sai, ĐườngKính Chi hỏi gấp :
- Quê phu nhân có Hắc Kiều Thôn không?
- Có.
Y chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ Đỗ Diêu Thị lại biết thật:
- Đó là một cái thôn rất nghèo ở quê dân phụ, có điều dân phụ chưa bao giờ tới đó.
Đường Kính Chi bảo Đỗ Diêu Thị ở lại tiểu viện nghỉ ngơi, gọi Ngọc Nhi đangchỉ huy cấm quân đào hầm, lên ngựa tới thẳng nhà Mạnh Tử Đức.
Đến nơi Đường Kính Chi vào thẳng phòng ngủ của Mạnh Tử Đức, vén đệm lên,quả nhiên thấy những chữ Đỗ Diêu Thị đã nói, ván giường khắc đầy chữ.