Mặt Rỗ không cần hỏi tới vội vàng khai báo với thái độ rất thành khẩn:
- Vị đại nhân đó nói đúng đấy ạ, cái này là Thanh Ngọc Đan do vị sứ giảtrong giáo ban cho. Nói là có thể cầu trường sinh bất lão chó má gì đó.
Tiếc là thái độ tráo trở của hắn chỉ làm Đường Kính Chi thêm ghét:
- Vậy ngươi có biết cách chế luyện đan dược này không?
- Bẩm bá gia, cái này thì chỉ có sứ giả và giảo chủ trong giáo là biết thôi ạ.
Đường Kính Chi nhíu mày, còn nhớ lần trước Mặt Rỗ có nói những sứ giả kia tin tức tựa hồ rất linh thông, lúc nào cũng có thể thấy được giáo chúng ởđâu.
Nếu đúng là như thế, chẳng bằng để Mặt Rỗ làm chuyện kinh thiên động địa gì đó, dụ tên sứ giả Bồ Đề giáo mắc câu.
Đường Kính Chi rời khách sạn tới lao ngục, biết Quý Trường Phong chưa chịu mở miệng, còn Hầu Quang Diệu nóng lòng muốn hắn khai nhận, nên ở lại đây,nội xưởng dùng hình, ông ta dùng miệng, dụ dỗ Quý Trường Phong chỉ cầnnhận tội, sẽ giữ được mạng già trẻ cả nhà.
Quý Trường Phong tunghoành vô số chiến trường, không chỉ cơ thể mà thần kinh cũng tôi luyệnnhư sắt thép, khốc hình của nội xưởng không làm hắn hé răng, với lạilòng nghĩ chỉ cần cầm cự được mấy ngày, Thuận vương sẽ gây áp lực vớihoàng đế để cứu mình, cho nên cắn chặt răng không nhận.
Hầu Quang Diệu nói dã họng, thấy kẻ này cứng đầu như thế thì lòng nôn nóng, nghengục tốt báo Đường Kính Chi tới, đành tạm bỏ đấy ra tiếp.
Dù ông ta ra sức che dấu, nhưng Đường Kính Chi nhìn ra được ông ta đang nóng lòng, nói:
- Hầu đại nhân, họ Quý đó là mãnh tướng trên chiến trường, xương rắn lắm, trong thời gian ngắn khó làm hắn nhận rội được, ngài không cần ở đâylàm gì.
Hầu Quang Diệu thấy đối phương nhìn ra cả rồi, thở dài:
- Nhưng nơi này cách kinh thành không xa, thánh chỉ chẳng mấy ngày sẽ tới nơi, nếu đến lúc đó mà hắn còn chưa nhận tội thì biết làm sao.
- Ngài nghĩ thế, Quý Trường Phong không nghĩ thế sao? Cho nên ngài càng ở lại đây, chứng tỏ càng nóng lòng, họ Quý càng có lòng tin Thuận vươngsẽ cứu mình, như thế chỉ tổ hoảng việc.
Đường Kính Chi phân tích:
- Ở phía kinh thành thì ngài có thể yên tâm, ta đã trình thư lên hoàngthái hậu và hoàng thượng, xin tận lực áp chuyện này xuống, kéo dàikhoảng bốn năm ngày, tới khi đó Quý Trường Phong mất hi vọng, chính làlúc khiến hắn khai nhận.
Hầu Quang Diệu vỗ đầu, đúng thế mình càng vội, họ Quý kia càng tự tin, mệt người lại hỏng việc, chắp tay thi lễ:
- Trung Nghĩa bá nói phải, hạ quan hơi gấp rồi.
Đường Kính Chi đáp lễ, mời:
- Hầu đại nhân còn chưa dùng cơm phải không, đi nào, ta cũng chưa ăn, chúng ta vừa ăn vừa bàn bạc.
Hầu Quang Diệu gật đầu, lại sai tùy tùng tới tửu lâu gần nhất, đặt một bàntiệc thỉnh soạn đưa vào nhà lao cho đám người nội xưởng.
Đường Kính Chi biết ông ta chưa hoàn toàn nơi lỏng lên mới lấy lòng nội xưởng, song không nói gì, tới thẳng phòng bao tửu lâu.
- Hầu đại nhân, chuyện Quý Trường Phong bị bắt chẳng bao lâu sẽ tới taiThuận vương, nếu Thuận vương thấy không có khả năng cứu được hắn thì ắtsẽ giết người, tránh hậu họa. Cho nên ngài hãy dặn ngục tốt hết sức cẩnthận, hoặc là giam hắn vào nơi bí mật khác, nếu không hắn mà chết thì ba chúng ta đều gặp nguy.
Quan viên ngũ phẩm chết trong tù không phải chuyện nhỏ.
Hầu Quang Diệu gật đầu liên hồi, mấy ngày qua mình quá lo làm việc thiếu chu đáo:
- Phải lắm, ngay tối nay hạ quan bí mật đưa hắn đi, nhốt vào nơi an toàn bí mật.
Xong chuyện Quý Trường Phong, Đường Kính Chi lúc này mới nói:
- Hầu đại nhân quen rộng biết nhiều, có biết trong Nguyên Tuyền thành gần đây có nhà nào sẽ làm hỉ sự hoặc tang lễ ma chay không?
- Ý bá gia là ...
Y chuyển đề tài quá nhanh làm Hẩu Quang Diệu chẳng hiểu mô tê nếp tẻ gì:
- Chuyện là thế này ...
Đường Kính Chi đem kế hoạch đặt bẫy sứ giả Bồ Đề giáo nói ra:
Hiển nhiên chuyện này hiện không phải thuộc ưu tiên của Hầu Quang Diệu :
- Hào môn trong Nguyên Tuyền thành không phải ít, hạ quan không rõ lắm,có điều trước khi trời tối, nhất định nghe ngóng rõ ràng báo cho đạinhân.
- Vậy làm phiền Hầu đại nhân.
Đường Kính Chi đích thân rót rượu mời ông ta.
Hai bọn họ ăn uống no say rồi tới thăm Trình Uy, thấy Trình Uy khí sắc tốtlên thấy rõ, khôi phục cực nhanh không còn chút nguy hiểm nào nữa thìhoàn toàn yên lòng.
Chỉ ngồi ở Trình phủ một lúc Đường Kính Chicáo tử, cùng Hầu Quang Diệu tới nơi kinh doanh lương thực lớn nhấtthành, y từ Dư gia và Phương gia kiếm được tám vạn lượng bạc, chuẩn bịdùng hết để mua lương thực.
Hầu Quang Diệu vừa báo thân phận ra, tiểu nhị cuống quít chạy đi báo chủ.
Nơi này tên là Tụ Hương Lương Hành, được mở chính giữa con đường náo nhiệtnhất Nguyên Tuyền thành, đủ thấy chủ nhân của nó tài thế không nhỏ.
Chốc lát sau một trung niên béo lùn hai tay vén vạt áo tất ta tất tưởi chạyra, thấy Hầu Quang Diệu, quỳ ngay xuống vừa thở vừa nói:
- Tri Châu đại nhân quang lâm, thực làm vinh hạnh cho cái cửa hiệu nhỏ của tiểu nhân lắm lắm.
- Nhầm rồi.
Hầu Quang Diệu lắc đầu, chỉ Đường Kính Chi:
- Phải nói là Trung Nghĩa bá tới cửa hiệu của ngươi là vinh hạnh cho ngươi mới đúng.
- A.
Trung niên béo lùn hết sức bất ngờ, vội vàng quay về phía Đường Kính Chi dập đầu một cách hết sức nhiệt tình:
- Tiểu nhân Quách Lai Phúc thỉnh an Trung Nghĩa bá.
Đường Kính Chi chắp tay sau lưng, bày ra giáng vẻ quý tộc kiêu ngạo, chỉ hờ hững nói:
- Đứng lên.
- Dạ dạ.
Quách Lai Phúc thấy Đường Kính Chi mặt hếch lên trời, tựa hồ không dễ gần,lòng càng thêm thấp thỏm, cười bồi, dáng vẻ rất khúm núm:
- Quách chưởng quầy, chỗ ông giá gạo bao nhiêu tiền một thạch ?
Đường Kính Chi đi tới túi gạo bên cạnh, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên đó.
Quách Lai Phúc không rõ một vị quý tộc lại hỏi tới chuyện lương thực làm cái gì, song đáp không có chút chần chừ nào:
- Bẩm Trung Nghĩa bá, năm ngoái phương bắc gặp nạn châu chấu, lương thựccác nơi tăng cao, nay tuy có lương thực mới thu hoạch ở phương nam bổxung, nhưng giá vấn cao hơn năm ngoái bốn năm lần. Gạo một gánh giá 350đồng, còn bột mì giá 500 đồng ạ.
Phương bắc trồng đa phần là lúamì, còn phương nam trồng gạo, nên hiện gạo của phương nam vào thị trường khiến giá lương thực bình quân giảm, song bột mì vẫn đắt hơn giá gạo.
Hầu Quang Diệu là quan to, mấy chuyện vụn vặn này không thích nhiều lời,lãng phí thời gian, định lên tiếng định đoạt việc này luôn, nhưng ĐườngKính Chi đưa tay ra ngăn lại:
- Nếu như ta mua với số lượng lớn thì sao?
Quách Lai Phúc thấy vị tước gia này ngăn cản tri châu đại nhân lên tiếng,điệu bộ quý tộc đại lão gia mười phần, không dám nhìn y, đầu cúi xuống,cân nhắc kỹ rồi nói:
- Nếu Trung Nghĩa bá mua nhiều, vậy tiểu nhân có thể ưu đãi, gạo một gánh 320 đồng, còn bộ mỳ 480 đồng ạ.
- Hử?
Đường Kính Chi lạnh lùng hừ mũi:
- Giảm chút xíu như vậy mà cũng gọi là ưu đãi à? Ngươi đùa với bản bá gia chắc?
- Dạ, tiểu nhân đâu dám.
Quách Lai Phúc cuống lên, nói vội:
- Vậy vậy gạo 300, còn bột mì 470 đồng ..
Mặt hắn không khác gì bị dao xẻo thịt.
Đường Kính Chi nhẩm tính trong lòng, thấy một mình mình áp giá vậy là đủ,lạnh lùng quay đi, cứ như vẫn chưa hài lòng vài cái giá này, thực chấtđưa mắt ra hiệu cho Hầu Quang Diệu.
Hầu Quang Diệu hắng giọng nói:
- Quách chưởng quầy, bản quan cho ngươi biết, lần này Trung Nghĩa bá mualương thực thay triều đình, bên trên cấp tiền không nhiều, nhưng sốlượng hạn định lại không ít, nếu như ngươi cho một cái giá hợp lý, saukhi lấy lương thực đi, bản quan ghi nợ trước, sau này triều đình pháttriền xuống sẽ bù cho ngươi.