- Hay quá rồi, hay quá rồi ...
Nhu Nhi thì nhảy lên reo hò, như vậyĐường gia thực sự thành quý tộc một phương, trăm dặm xung quanh Lạcthành không nhà nào bì được.
Đường Kính Chi thấy các nàng vui mừng tới mức này thì cười khổ, không nói thêm nữa, bớt cho các nàng khỏi sợ hãi.
Hơn nữa cái tước vị nà muốn, y phải có!
Kẻ khác có lẽ cho rằng y chỉ lập chút công lao, chỉ dựa vào mồm mép nịnhbợ, nhưng bọn họ không biết y trải qua thời khắc sống chết ra sao.
Cái gì mà trung quân ái quốc, cái gì mà vì ra sức vì xã tắc, chết cũng mãnnguyện, mấy đạo lý thối tha đó cút hết cả đi, y chỉ cần biết y đã bỏ rađủ rồi, tước vị nà nhận là xứng đáng, nãi nãi của y luôn muốn rạng danhhọ tộc, biết tin này sẽ vui mừng nhường nào.
Còn nữa, Lâm Úc Hương, Chu Quế Phương, Kiều Kiều cũng sẽ vui mừng.
Làm trưởng bối thê tử hạnh phúc, chẳng phải trách nhiệm của người làm vãn bối, làm trượng phu hay sao?
Còn về phần đắc tội với một đám đại thần trong triều, ngay cả ba tên Tần Mục còn sống khỏe phây phây ra đó, y sợ à?
Y cũng đâu có thèm vào triều đình nghị sự mà ngán ngại.
Uyển Nhi và Nhu Nhi lúc này cũng đã chạy ra ngoài chuẩn bị hương án bái tếtổ tiên rồi, các nàng vui thì y cũng vui, có điều vui chẳng bao lâu lạicó hộ vệ gác cửa vào báo có quan viên tới thăm.
Lại nữa sao?
Đường Kính Chi cảm thấy có chút bất thường, vội đi nhanh ra đón, liền thấymột nam nhân da trắng trẻo bất thường, gò má gầy, mặc quan bào gấm đỏthắm, theo sau là tám hộ vệ đeo cương đao, toàn bộ đều mặc quan bào đỏ,chỉ có điều hoa văn trên ngực khác nhau.
Xưởng vệ của nội xưởng!
Đường Kính Chi nhận ngay ra thân phận những người này.
- To gan, thấy Tề công công sao còn chưa hành lễ vấn an.
Đường Kính Chi còn chưa kịp có phản ứng gì một tên xưởng vệ đi tới đặt tay lên đao quát:
Tề công công!
Đường Kính Chi giật mình, vậy ra đây chính là Tề Đức Thịnh, vì thái giám được hoàng đế trẻ sủng tín nhất.
Tề Đức Thịnh chẳng những là là thái giám giữ ấn của ti lễ giám, có quyềnphê hồng, còn là chỉ huy sứ của nội xưởng, danh xưng không chính thức là nội tướng, hàm ý sánh ngang tể tướng ở ngoại đình.
Đường Kính Chi vội khom lưng thi lễ:
- Ra là Tề công công, thứ cho Đường mỗ không nghênh đón từ xa được.
Tề Đức Thịnh mặt trắng vô cùng, chắc là bôi thứ phấn nào đó, tùacute; vẫy tay bảo Đường Kính Chi đứng dậy, giọng kể cả:
- Gia gia bận rộn không có thời gian nói nhiều, chỉ tới nhắc ngươi mộttiếng, mai nếu hoàng thượng phong ngươi tước vị, ngươi xin không nhận là được.
Giọng lão ta cứ như ra lệnh cho hạ nhân, hiển nhiên một cử nhân có chút tiếng nói trước mặt hoàng đế còn chưa là cái gì với lão.
Lời này của Tề Đức Thịnh thì Đường Kính Chi không dám xem nhẹ, rất có thể đó là ý của hoàng thái hậu hoặc hoàng đế, vội hỏi:
- Tề công công, phải chăng đây là ý của ...
Tề Đức Thịnh thoáng nhíu mày tỏ ý không hải lòng:
- Không phải, là ý của cha gia.
Thái độ của tên thái giám này ngay từ ấn tượng đầu tiên dã khiến Đường KínhChi không có chút thiện cảm nào, không chút do dự nói:
- Vậy thứ cho Đường mỗ không thể nhận lời.
- Hả, ngươi vừa nói cái gì?
Tề Đức Thịnh còn ngỡ rằng mình nghe nhầm:
Đường Kính Chi điềm tĩnh nhắc lại một lần nữa:
- Thứ cho Đường mỗ không thể nghe theo lời công công.
"Cheng!" Đám xưởng vệ đứng sau Tề Đức Thịnh đồng loạn rút cương đao ra một nửa, bước tới vẻ mặt uy hiếp!
Có điều Đường Kính Chi lưng thẳng tắp, mặt không có chút sợ hãi nào, y ởbên hoàng đế cũng được coi là nhân vật có trọng lượng, không tin giữ ban ngày ban mặt tên Tề Đức Thịnh này dám vô cớ hạ lệnh giết y.
Cho dù muốn đối phó với y trước tiên phải bêu xấu trước mặt hoàng đế, hoặc giả vu oan hãm hại đưa y vào đại lao hẵng nói.
- Các ngươi muốn làm cái gì?
Ngọc Nhi vừa vặn đi về, thấy cảnh này quát một tiếng, kiếm rút ra như điệnxẹt, loáng cái thi triển khinh công, lao tới như mũi tên đứng chắn trước mặt Đường Kính Chi.
Đám xưởng vệ nội xưởng khẩn cấp lui lại bảo vệ quanh Tề Đức Thịnh, còn lão ta thì ngửa cổ lên trời cười dài:
- Giỏi, giỏi lắm, bản công công muốn xem ngươi có bản lĩnh lớn cỡ nào dám chống lại ta, đi!
Nói rồi phất tay dẫn đám xưởng vệ bỏ đi, tuy lão cười nhưng trong mắt ngùn ngụt căm giận, lâu lắm rồi có kẻ dám trái y lão.
- Tướng công, những kẻ đó là ai dám ngang nghiên dùng vũ khí uy hiếp chàng.
Ngọc Nhi mặt đầy lo lắng hỏi:
- Tên đi đầu là Tề Đức Thịnh, chỉ huy sứ nội xưởng, tới đây hạ lệnh mai ta phải từ chối nhận phong tước.
Đường Kính Chi cười nhạt:
- Cái gì? Lão ta to gan như vậy sao ...
Đường Kính Chi lắc đầu:
- Kẻ này là tâm phúc của hoàng đế, ngay cả ba tên Tần Mục chẳng sánh bằng, lão ta đích thân tới đây là coi trọng ta rồi đấy.
Ngọc Nhi ngớ người , không hiểu tướng công thư sinh nói thế là sao?
Đường Kính Chi biết vừa rồi thái độ của mình với Tề Đức Thịnh hơi lỗ mãngrồi, chuyện này có nói với hoàng đế cũng không ăn thua, xem ra còn cáchcầu kiến Hoàng thái hậu, nghĩ một hồi liền lấy mấy mẫu thêu của Nhu Nhicho vào lòng, còn may ngọc bội lần trước của hoàng đế chưa đem trả.
Mặc dù Đường Kính Chi có thẻ bài để vào hoàng cung, nhưng không có nghĩa là y có thể đi vào muốn gặp ai thì gặp, tới cửa hoàng cung, liền nhờ mộtthái giám truyền lời, còn y đợi ở cửa cung, vì y thường ra vào hoàngcung, tiểu thái giám kia quen mặt, chạy đi bẩm báo, một lát sau thở hồng hộc chạy ra:
- Hoàng hậu triệu ngài vào Từ Ninh cung tấn kiến, Đường cử nhân đi theo cha cha gia.
Đường Kính Chi đi tới chỗ vắng người nhét vào tay thái giám này một tờ ngânphiếu, tới cửa Từ Ninh cung, được cung nữ thông báo cho vào, Đường KínhChi mới khom lưng vén vạt áo đi vào.
Bước trên thảm đỏ, đi được một phần ba quãng đường, Đường Kính Chi quỳ xuống hướng chủ vị khấu đầu ba cái:
- Học sinh Đường Kính Chi thỉnh an Hoàng thái hậu, thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.
- Đứng dậy đi.
Hoàng thái hậu thong thả nói:
- Ngươi xin gặp ai gia có phải liên quan tin đồn có người đang tuyên truyền sự tích của ngươi trong kinh không.
- Bẩm hoàng thái hậu, đúng vậy ạ, học sinh được Trình các lão, Vũ Văn đại nhân, Nhạc đại nhân, cùng với cả Tề công công tới tận nhà cho biếtHoàng thái hậu và hoàng thượng .
Nụ cười nhẹ trên môi Hoàng tháihậu tắt hẳn, mày phượng nhíu lại, sáng hôm nay bà mới sai người loantin, sao có nhiều người biết rõ chuyện như thế, Tề Đức Thịnh không tính, ba vị trọng thần kia biết tin từ đâu?
Đường Kính Chi thấy Hoàng thái hậu trầm mặc, nói tiếp:
- Ba vị đại thần và Tề công công tới nhà học sinh ra lệnh học sinh khi tiếp chỉ xin từ chối phong thưởng.
Hoàng thái hậu mặt đanh lại, vịn ghế đứng dậy:
- Đám khốn kiếp to gan, đã đoán được thánh y của ai gia còn dám ngỗ nghịch.
- Nhạc đại nhân còn nói, nếu như học sinh không tự xin từ chối phongthưởng, mai sẽ liên hợp bách quan trong triều dâng thư đàn hặc, tới khiđó ...
- Khi đó ai gia phải thỏa hiệp thu hồi ý chỉ chứ gì?
Hoàng thái hậu rít lên nói tiếp, người hoàng thất kỵ húy nhất là chuyện thầntử xúc phạm uy nghiêm, ngỗ nghịch ý chỉ của mình, hành vi này của báchquan khác gì uy hiếp bà chứ:
- Người đâu, bắt binh bộ thiêm sự Nhạc Nam Sơn vào thiên lao, mai xử trảm.
Khuôn mặt xinh đẹp của hoàng thái hậu bùng lên sát khí, hạ lệnh: