Chẳng vì một đêm phong lưu mà Đường Kính Chi ngủ lỳ, y dậy sớm tập võ,nhìn Ngọc Nhi vẫn chuyên tâm, y mới nhận ra từ sau khi Điền Cơ bị hạ,mình đã nơi lòng nhiều rồi, đã vài ngày không tập ném cương châm, quyếttâm từ giờ phải nghiêm túc trở lại, à khoan thôi để mai, không phải mình lại kiếm cơ mà hôm nay còn việc phải làm, mai nhất định luyện tập chămchỉ trở lại.
Ngày mai đó bao giờ tới không biết, hôm na ăn sáng xong cùng Thị Mặc tới trạch viện được mua chuẩn bị kinh doanh đồ thêu.
Trong xe ngựa, Uyển Nhi mới thành phụ nhân không chịu nổi ánh mắt của NgọcNhi và Nhu Nhi cứ liên tục ngó qua, nhưng thấy Đường Kính Chi tinhnghịch nháy mắt với mình, rồi kín đáo chỉ bên hông, chớp mắt mặt nàng đỏ như gấc.
Thẹn chết người, ai ngờ thắt lưng lại buộc thế này, sao mà cởi nổi ..
Nhìn bộ dạng Uyển Nhi thẹn thành độ đó, Đường Kính Chi nhịn cười trông hếtsức khó coi, ai ngờ bị nàng thò tay nhéo trộm, trong khi nàng hết sứcthản nhiên làm bộ nhìn đường phố.
Thịt mềm bị tập kích đau điếngngười vẫn phải cắn răng chịu đựng, còn tưởng tính nàng dịu dàng khôngđộng thủ, xem ra đừng bao giờ quá tự tin mình hiểu nữ nhân, nếu không có ngày lỗ nặng.
Chớp mắt một cái, Đường Kính Chi nảy ra kế, nghiêm mặt cho tay vào lòng lấy ra mấy tờ ngân phiếu đưa cho Uyển Nhi:
- Uyển Nhi, nàng hiểu chuyện kinh doanh, lại trầm ổn, sau này chuyệntrong nhà và bên này, ta giao cho nàng quản lý, nàng cầm lấy chỗ ngânphiếu này đi, cần dùng vào việc gì thì dùng, không cần phải nói với ta,hết rồi ta lại đưa nàng.
Đường lão thái quân sở dĩ để nàng đitheo là muốn nàng chiếu cố bên này, cho nên Uyển Nhi không đùn đẩy, cầmlấy ngân phiếu đễm xong, hơi hoảng:
- Tướng công, chỗ này tới tận 5000 lượng, có nhiều quá không?
- Không nhiều đâu.
Đường Kính Chi lắc đầu:
- Trừ chi tiêu trong tiểu viện của chúng ta, còn chuyện làm ăn bên nàynữa mà, như ta không có nhà, hoặc không thể đi được, nàng còn phải tớicửa hàng tơ lụa đặt hàng, cầm nhiều tiền một chút mới ứng phó được vớicác tình huống phát sinh.
Uyển Nhi nghe thế cất ngân phiếu đi, nàng tuy hiểu chuyện làm ăn, nhưng chưa bao giờ trực tiếp tham dự, không khỏi lo lắng.
- Ừm, sau này nàng cũng đừng một mình ra ngoài, ta bảo Đường Uy chọn cho nàng mấy tùy tùng.
Đường Uy đã bị lộ thân phận, bề ngoài chuyển sang chính thức làm hộ vệ cho Đường gia, thực chất vẫn chỉ đạo chuyện ám vệ.
- Nhu Nhi, nàng cũng thế, nơi này khác Lạc thành, quyền quý nhiều, nhữngkẻ lòng dạ bất chính cũng nhiều, nếu có chuyện cần phải ra ngoài, nhấtđịnh mang theo đủ hộ vệ đấy.
- Thiếp biết rồi.
Nhu Nhi ngọt ngào đáp lời:
Xe ngựa dừng lại, Đường Kính Chi xuống trước, lần lượt đỡ các vị di nươngxuống, tất nhiên Ngọc Nhi không cần, nhưng mà đã đỡ Uyển Nhi và Nhu Nhi, chẳng lẽ không đỡ nàng, nữ nhân ở với nhau rất thích so bì, chuyện NhuNhi gắp thức ăn cho y hôm qua là một minh chứng, cần phải cẩn thận để ý.
Tất nhiên y chẳng có tư cách gì kêu khổ, có nhiều giai nhân bầu bạn như thế là mơ ước tuyệt đại đa số nam nhân trên đời này rồi.
Trạch viện này đúng như Thị Mặc miêu tả, sương phòng tuy nhiều, nhưng bố tríhỗn loạn, cực kỳ bất hợp lý, muốn bố trí thành nơi ở, phải rỡ đi khôngít kiến trúc, nhưng chỉ để làm nhà xưởng thì thế là chấp nhận được rồi.
Đường Kính Chi và ba vị di nương đi một vòng, hết sức hài lòng.
- Thị Mặc, ngươi đi tuyển người nhớ bảo bọn họ tới đăng ký phải đem đồthêu của mình tới, để Nhu di nương xem kỹ thuật của bọn họ ra sao. Cònnữa, thời gian đầu sẽ phải ở lại đây một thời gian, không thể tùacute;rời nhà.
Địa điểm đã xong, Đường Kính Chi phân công công việc mọi người:
- Nhu Nhi, Uyển Nhi, hai nàng ở lại đây tuyển người, phân ra thành baloại cao trung thấp theo đó tính tiền lương. Ta tới hiệu tơ lụa gần đây, mua ít vật liệu về.
Cùng Ngọc Nhi rời trạch viện, Đường Kính Chi đi ra đường lớn, Ni Lạc Thần là nơi tập trung giới quyền quý, tất nhiên cũng là điểm tập kết của những loại hàng xa xỉ, ra phố muốn tìm củahiệu tơ lụa không khó gì.
Hai người bọn họ dừng lại trước cửahiệu treo biển "Tơ lụa Tần Thị", cửa hiệu to, nhưng không hoa lệ lắm,chỉ được tính vào cửa hiệu loại hai.
Giúp việc ở kinh sư rất có mắt nhìn người, thấy bọn họ là lưu ý ngay rồi, khom lưng niềm nở đi tới mời chào:
- Hai vị khách quan, mời vào xem, cửa hiệu chúng tôi có lụa là gấm vócthượng hạng, còn cả các loại y phục với kiểu dáng mới nhất đang thịnhhành ở Tần Hoài.
Tần Hoài là đặc trưng văn hóa của Ni Lạc Thần, danhkỹ nơi này luôn là người đi đầu về thời trang, không ai coi chuyện nàylà mất mặt.
Đường Kính Chi đi vào, xem kỹ càng một lượt, đúng làgấm vóc loại tốt, gật gù hài lòng. Vì lúc này còn sớm cho nên chưởngquầy chưa tới, y vảo tiểu nhị đi tìm người có thể làm chủ tới, nói muốnbàn bạc chuyện làm ăn lớn.
Tiểu nhị mừng húm, mời gọi được khách sộp tất nhiên hắn cũng được thưởng to, vâng dạ chạy đi tìm người.
Chẳng bao lâu một người trung niên cao lớn béo trắng thở hồng hộc chạy tới,thấy trong cửa hiệu chỉ có hai người, đi ngay tới khom lưng cười tươi:
- Xin hỏi, có phải hai vị khách quan muốn bàn việc làm ăn với cửa hiệu chúng tôi.
- Đúng thế, ta thấy vải vóc nơi này rất hợp ý, muốn mua hàng, nói cho ông biết luôn, số lượng ta cần rất lớn, nên chuyện làm ăn này có thành haykhông, xem giá cả ông đưa ra hợp lý thế nào, Đường mỗ bận rộn khôngthích cò kè mất thời gian, nếu không ta đi chỗ khác.
Đường Kính Chi vừa thuận tay xem một xấp vải tím vừa nói:
Chưởng quầy thái độ càng thêm cẩn thận:
- Không biết Đường công tử muốn mua bao nhiêu.
Quy cách một xếp vải nơi này là dài rộng sáu xích, dài sáu trượng, ĐườngKính Chi đã tính rồi, để sản phấp cao cấp càng cầu kỳ tinh xảo hơn, ítnhất đồ thêu có diện tích một xích vuông, như vậy một xếp vải làm đượchai ba trăm sản phẩm.
Đường Kính Chi rất tự tin, y không lo không bán được hàng, chỉ tính sao đợt hàng đầu tiên đủ hàng, kiếm lấy lợi ích lớn nhất, sau này bị người ta mô phỏng cũng đỡ tổn thất.
Tất nhiên đó chỉ là hàng cấp cao thôi, còn đồ thêu trung hạ cấp thì không cần tích quá nhiều hàng.
Cân nhắc một hồi Đường Kính Chi mỉm cười nói:
- Số lượng ta cần thì ông đoán không nổi đâu, hơn nữa ta tính cửa hiệucủa ông cũng chẳng đủ hàng. Ông cứ nói xem, giá rẻ nhất cho từng loạivài cao trung hạ cấp ông bán thế nào, cả ba loại ta đều cần.
Cóthể làm chưởng quầy một cửa hiệu tại kinh sư thì tất nhiên không đơngiản, tuy lời Đường Kính Chi ngoài dự liệu của ông ta song vẫn trấn tĩnh thi lễ:
- Tiểu nhân có mắt không biết núi Thái Sơn, Đường công tử, chúng ta vào trong uống trà rồi bàn bạc nhé.
Rồi còn đích thân đi trước vén rèm mời hai bọn họ vào trong.
Tuy hoàng đế cho y nghỉ nhưng Đường Kính Chi tính qua trưa vào hoàng cungbẩm báo chuyện của Bùi Đạc, cho nên thời gian của y thực sự hữu hạn,cùng Ngọc Nhi ngồi xuống là đi thẳng vào vào vấn đề:
- Ta biết đại đa số hiệu vải kinh thành thuộc về hào môn phương nam, ta mua hàng hiều,tất nhiên phải áp giá càng thấp càng tốt, nên ta hỏi chủ nhân hiệu vảiTần thị tới từ phương nam phải không?
Y tới đây theo giới thiệu của của Giả Lâm, nhưng không chắc đây có phải họ Tần đó không.
Chưởng quầy đáp:
- Đúng thế chủ nhân chúng tôi nhà ở giao giới Hải Châu và Liễu Châu, làđại hộ bán vải nổi danh đương địa, ngài tìm tới chúng tôi là đúng chỗrồi.
- Được vậy ông ra giá thấp nhất xem nào.
Đường Kính Chimuốn mua vật liệu khởi công nga cần cái giá chấp nhận được, vả lại ymuốn làm ăn lâu dài sau này người tới mua hàng có thể là Uyển Nhi, nếutên chưởng quầy này là kẻ quá gian xảo, so kè từng li từng tí thì ykhông muốn hợp tác với đối tác như thế.