Bữa sáng hôm sau mọi người đều trầm mặc, chỉ thi thoảng gắp cho y những món y thích, sầu ly biệt tràn ngập trong tim, làm người ta áp lực.
Cuối cùng Đường Kính Chi không chịu nổi, đứng dậy nói:
- Nãi nãi, thời gian không còn sớm nữa, cháu lên đường đây.
- Được, nãi nãi tiễn cháu.
Đường lão thái quân vịn tay Hàm Hương đứng dậy.
Lâm Úc Hương, Chu Quế Phương, Hồ Kiều Kiều cùng với cả Sương Nhi đứng dậy theo. Đường Kính Chi sống mũi cay cay, không dám lên tiếng nói chuyệndứt khoát quay người đi trước, Ngọc Nhi thi lễ chạy ra cổng.
Chu Quế Phương và Sương Nhi nắm tay Nhu Nhi và Uyển Nhi dặn dò, không gìngoài bảo họ chú ý an toàn trên đường, tới kinh thành rồi chiếu cố tốtcuộc sống của tướng công.
Lần này lên kinh mang theo nữ quyến,cho nên Đường gia chuẩn bị tới ba cỗ xe ngựa, một để chở người, hai cái chở đồ, qua Lưu Chân bắt đầu đặt chân lên phía bắc sẽ có những đoạnđường đi cả ngày không có thôn làng, việc cắm trại ngủ qua đêm là không tránh khỏi, Thị Mặc dậy từ rất sớm chỉ huy hạ nhân sắp xếp hành lý.
Đường Kính Chi đứng ở cửa phủ, đang định lên tiếng cao từ thì Lâm Úc Hương vượt qua mọi người đi tới, nhét cho y một lá thư:
- Thời gian Nhị gia không ở phủ, thiếp thân chuyên tâm nghiên cứu y thư, chế luyện ra một vài thứ dược hoàn mới, trên bình ghi tên thuốc, trong tờ giấy này ghi rõ chưa bệnh gì, dùng ra sao, Nhị gia giữ kỹ, đừng để mất.
Nói xong không nhìn y, cúi đầu lui xuống.
Gấp thư cất vào lòng, Đường Kính Chi quỳ xuống dập đầu với lão thái quân ba cái rồi lên đường.
Người thân ly biệt bao giờ cũng là chuyện làm người ta thương cảm nhất,Đường Kính Chi sợ nhìn thấy nước mắt của Đường lão thái quân, cưỡi ngựa đi đầu, Ngọc Nhi cũng cưới ngựa, Nhu Nhi và Sương Nhi lên xe trong lời dặn dò ân cần của mọi người.
Thị Mặc cưới ngựa đi song song với xe ngựa, quát:
- Lên đường.
Xa phu vung roi quất mình ngựa, đoàn người đông đảo rầm rộ lên đường, khiến người đi qua chỉ chỏ bàn tán.
Đội xe rời thành từ cửa bắc, trong thời gian đó Giả Lâm đích thân tới tiễn chân, còn Trương Gia chỉ phái hạ nhân tới chuyển lời thay, không biếtdo ông ta tị hiềm hay là bận rộn không bỏ thời gian ra được.
Đương nhiên, bất kể là nguyên nhân gì thì Đường Kính Chi cũng không đệ bụng.
Đi được ba mươi dặm thì phía trước xuát hiện một con ngựa màu mận chín,cưỡi bên trên là nữ tử vóc dáng lả lướt, chính là Hồ Phụng Kiều.
- Ngọc Nhi, nàng đợi chút, ta đi rồi về.
Đường Kính Chi dặn Ngọc Nhi một câu rồi quất ngựa phóng đi.
Ngọc Nhi từ lúc nhìn thấy Hồ Phụng Kiều thì tập trung toàn bộ tinh thần lưu ý rừng cây bên cạnh, tránh bị người ta đánh lén.
- Phụng Kiều, muội tới đây đợi ta à?
Đường Kính Chi tới gần, hỏi:
Hồ Phụng Kiều ánh mắt xuyên qua vai y nhìn chằm chằm về phía Ngọc Nhi, tới lúc Đường Kính Chi hỏi mới trả lời:
- Trương Thiếu Kiệt xưa nay luôn kiêu ngạo, nên muội chuyên môn an bàingười chặn hắn ở ngoài, không ngờ kẻ này học được biết co biết duỗi,trốn theo đường cống ở hậu hoa viên Điền phủ trốn mất.
- Tên khốn này mạng lớn thật.
Đường Kính Chi cũng quay đầu lại nhìn Ngọc Nhi, hết Vương Mông tới Điền Cơ đều đổ rồi mà không làm gì được hắn.
- Muội đoán là phu nhân của Vương Mông ở bên khuyên can, nên hắn mớithoát nạn này, muội vốn biết hai kẻ này có gian tình, nhưng không ngờ ả dâm phụ kia lại có ảnh hưởng lớn tới hắn như vậy, đúng là thất sách.Hiện không còn manh mối gì của hắn nữa.
- Rất có thể là hắn đi quy thuận Minh Húc.
Đường Kính Chi đoán một câu rồi nhi hoặc hỏi:
- Phụng Kiều, muội muốn lấy mạng Trương Thiếu Kiệt à? Vì sao, muội có ân oán với hắn?
Cả nàng và Ngọc Nhi đều không chịu nói ra chuyện này, nên y hỏi đường vòng.
Hồ Kiều Nô không đáp, không trả lời mà hỏi:
- Tỷ tỷ có khỏe không?
- Ừm, Kiều Kiều được Úc Hương điều dưởng đã khỏe hơn nhiều, không cònyếu ớt như trước nữa, phải rồi, rảnh rỗi muội cứ tới thăm nàng ấy.
- Không cần, muội chỉ cần biết tỷ ấy chưa chết là được.
Hồ Phụng Kiều lạnh nhạt nói một câu rồi quay đầu ngựa:
- Muội xuống phương nam tìm Trương Thiếu Kiệt, nếu có tin tức sẽ báo cho tỷ phu.
- Muội cẩn thận đó.
Đường Kính Chi gọi với theo, thầm thở phào, y sợ nữ tử tâm tính thất thường lại nhăm nhe lấy mạng Ngọc Nhi này cũng lên kinh, có điều Hồ Phụng Kiều tuy hơi phiền phức nhưng đã giúp y rất nhiều.
- Tướng công, ả nói gì với chàng đấy.
- Hả?
Đường Kính Chi nghe tiếng người giật mình tỉnh lại, nhận ra vừa rồi mình nhìn theo Hồ Phụng Kiều tới thất thần.
- Thiếp hỏi, vừa rồi con hồ ly tinh đó nói với chàng cái gì.
Ngọc Nhi nhướng mày bất mãn, nàng không có ác cảm với Hồ Kiều Kiều, nhưng cứ nhìn thấy con "hồ ly tinh" kia là cực kỳ khó chịu.
- À, cô ấy nói Trương Thiếu Kiệt chui vào đường cống trốn thoát rồi.
Nghe tới Trương Thiếu Kiệt, Ngọc Nhi không tiếp tục đề tài này nữa, lòng nàng cũng rất rối rắm.
Đường Kính Chi lúc này mới sực nhớ một chuyện hỏi :
- Ngọc Nhi, cả ngày hôm qua nàng đi đâu vậy ?
- Đúng rồi, thiếp định nói với chàng mà chưa có thời gian, hôm qua TừThức, Bàng Việt chuyển lời nhắn cho thiếp và Đường Uy, Thành Khoan đithảo luận chuyện gây dựng lại ám vệ.
- Chẳng trách trưa hôm qua ta mời cơm hai tên này không đến.
Chắc chắn Từ Thức và Bàng Việt biết y phải lên kinh ngay hôm nay nên không làm phiền tới tìm y bàn việc, tuy có ý tốt nhưng phải nói chỉ hai người này mới dám bàn bạc chuyện quan trọng như thế lại bỏ qua y, Đường Kính Chi vội hỏi :
- Sao rồi, mọi người đã bàn bạc gì ?
- Haingười đó đã thuyết phục được được Cao tiêu đầu ở lại Lạc Thành gây dựng lại sự nghiệp, sau đó đi kiện Chấn Uy tiêu cục làm mất hàng của Đườnggia ta không chịu đền bù, chủ của Chấn Uy tiêu cục không ra công đườnghầu tòa mà trốn về Kiên Thành, nên Trương đại nhân phán quyết toàn bộtài sản của Chấn Uy tiêu cục thuộc về Đường gia ta, Cao tiêu đầu dẫntheo toàn bộ người từ tiêu cục cũ ở phương bắc cho nên như vậy lựclượng dự bị cho ám vệ đã lập tức tăng thêm 50 người nữa rồi.
Đường Kính Chi cũng bội phục hai tên này tâm tư linh hoạt, tiêu sư được dùng đao, tuy số lượng bị giới hạn và phải đăng ký với quan phủ, nhưng dùthế nào cũng có thể danh chính ngôn thuận vũ trang rồi, lại giải quyếtđược vấn đề an toàn cho hàng hóa Đường gia về sau, lại đi khắp nơi dòla tin tức, tự chủ được về tài chính, thực sự có quá nhiều cái lợi.
Ngọc Nhi tiếp tục nói :
- Bọn họ biết tin Điền Cơ bị hạ, nhiều quan viên bị bắt cho nên hôm nay cùng Cao tiêu đầu tới Kiên Thành xem có thể tận dụng cơ hội mở thêmtiêu cục nữa ở đó không, dù sao lấy được Chấn Uy tiêu cục không tốnđồng nào, nên số tiền tướng công đưa họ trước khi đi vẫn còn nguyên đó.
Đường Kính Chi nhíu mày, lo lắng nói :
- Như thế chỉ e nhanh quá, hơn nữa như thế sợ rằng sau này khó giữ bí mật cho ám vệ, làm triều đình nghi kỵ.
- Tướng công, đừng lo ý định của bọn họ lập nên ba lực lượng bảo vệĐường gia, thứ nhất là lực lượng phục vụ cho lợi ích Đường gia ta nhưng hoàn toàn không liên quan tới Đường gia, cũng không biết đang làm việc cho lợi ích Đường gia, những người này chưa chắc dùng được trong khinguy cấp, nhưng thường ngày dò la tin tức không hề gì. Lực lượng thứhai thân Đường gia ta, như tiêu cục Chấn Uy, gọi là lực lượng nửa sángnửa tối, tin rằng trừ tạo phản ra thì họ sẵn sàng đi theo Đường gia. Ám vệ thực sự vẫn là lực lượng do thiếp và Đường Uy chủ trì, sẽ chọnngười mới từ hai lực lượng kia, như thế trong thời gian từ từ gây dựnglại lực lượng của ám vệ, an toàn cho Đường gia không suy giảm chút nào.
Ngọc Nhi nói tới đó đã đánh tan mọi lo lắng của Đường Kính Chi, hai ngườikia đúng là kỳ tài, như vậy y có thể chuyên tâm đối phó chuyện ở kinhthành, không còn lo lắng ở nhà nữa.