Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 390: Niềm vui bất ngờ



Tiểu thiếp vào nhà chồng là bỏ tên cũ, đặt tên mới, chỉ riêng cách xưng hô này đủ thấy Đường lão thái quân nhìn Hồ Kiều Kiều bằng con mắt khác.

Lâm Úc Hương thấy Hồ Kiều Kiều muốn đánh đàn, nhíu mày lại định ngăn cản, nhưng Đường lão thái quân đã nói trước, nàng đành thôi.

- Vâng ạ.

Sương Nhi tỉnh lại, gật đầu nhường chỗ.

Hồ Kiều Kiều giống như Sương Nhi, thích mặc váy trắng, cả hai đều thướt tha mảnh khảnh, lúc này đứng bên nhau như hai đóa hoa sen nở cùng một cành, nhìn thoáng qua còn giống tỷ muội song sinh hơn Hồ Phụng Kiều.

"Tinh!"

Chỉ một âm điệu vang lên, mọi người trong phòng đều sửng sốt, vì khúc nhạc Hồ Kiều Kiều gảy lại y hệt khúc Sương Nhi vừa rồi, tiếp đó mười ngón tay Hồ Kiều Kiều như tinh linh nhảy múa trên giây đàn, vẽ lên hình ảnh làm người ta hoa mắt.

Sương Nhi là người kinh ngạc nhất, có điều nghe một hồi, nàng khép mắt lại, dùng tâm cảm thụ.

Cho dù trong phòng không phải ai cũng tinh thông âm luật, nhưng trước sau nghe cùng một khúc nhạc, cảm giác được tài nghệ của Hồ Kiều Kiều hơn một bậc, có điều khi mọi người đang chìm đắm trong tiếng đàn thì Lâm Úc Hương lên tiếng quát:

- Dừng lại, Kiều Kiều, muội không được đàn nữa.

- Sao thế?

Đường lão thái quân đang cực độ tập trung vào tiếng đàn, bất thình lình nghe tiếng quát này làm giật này mình.

Những người khác đầu tỉnh lại, chẳng hiểu sao.

- Bẩm lão thái quân, sức khỏe Kiều Kiều quá kém, không thể lao tâm lão lực.

Đường lão thái quân nhìn theo tay Lâm Úc Hương chỉ, lại giật mình lần nữa, chỉ thấy khuôn mặt Hồ Kiều Kiều vốn nhợt nhạt lúc này càng trắng như tờ giấy, mồ hôi lấm tâm, mắt ảm đạm, như sắp gục tới nơi:

- Kiều Kiều, sao lại thế này, Úc Hương, mau mau bắt mạch.

Không đợi Đường lão thái quân nói Lâm Úc Hương đã đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống đặt tay Hồ Kiều Kiều im lặng xem mạch.

- Sao rồi, Kiều Kiều có sao không?

Đường lão thái quân rất thích Hồ Kiều Kiều, lúc thì dịu dàng, lúc thì tinh nghịch, giảo hoạt, bù đắp lại cho bà không ít thiếu thốn tình cảm tuổi già, bà đau lòng muốn đi tới xem, nhưng lòng vừa kích động, chất động chưa tan hết phát tác, mắt tối đi, người ngửa ra sau.

- Lão thái quân.

Hàm Hương và Chu Quế Phương tinh mắt đỡ lấy hai bên, từ từ dìu bà ngồi xuống, Đường lão thái quân mất một lúc mới nhìn rõ cảnh vật trước mắt, đang định nói không sao thì Chu Quế Phương đột nhiên bịt miệng quay đầu đi.

Nghe tiếng hét Lâm Úc Hương quay đầu lại, thấy Chu Quế Phương tay che miệng, tay ôm bụng nôn khan không ngừng.

Mấy nàng còn lại cuống lên, sao bỗng dưng đang yên đang lành hết người này tới người kia gặp chuyện thế này, Đường Thiên càng sợ, tới đỡ lấy mẹ:

- Nương thân, nương thân, người làm sao thế.

- Kiều Kiều vì đánh đàn làm hao tổn tinh thần nên mới thế, không có gì đáng ngại.

Lâm Úc Hương vừa nói vừa đứng dậy, mắt nhìn Chu Quế Phương không chớp.

- Không sao là may rồi.

Đường lão thái quân vừa thở phào thì nhận ra vẻ mặt khác thường của Lâm Úc Hương, nhìn sang phía Chu Quế Phương, tim đập thót một cái, chẳng lẽ ...:

- Mau, Úc Hương, bắt mặt cho Quế Phương đi.

- Vâng.

Trong lòng Lâm Úc Hương rất nghi hoặc, vỗ về Đường Thiên bảo nó ngoan, đỡ Chu Quế Phương ngồi xuống, cầm lấy tay trái, trong ánh mắt mong đợi của Đường lão thái quân, nàng gật đầu:

- Chúc mừng lão thái quân, Quế Phương muội muội có tin mừng rồi.

- Á!

Mọi người trong phòng đều há hốc mồm, cả Chu Quế Phương cũng sững người, mình có tin mừng, mình mang cốt nhục của Nhị gia rồi!

- Tốt, Nhị gia cuối cùng cũng có hậu đại.

Đường lão thái quân là người tỉnh lại trước tiên, vỗ bàn nói lớn, mấy vị di nương tiêu hóa xong tin này vội đi tới chúc mừng.

- Đứng lên, đứng lên, các muội đứng lên cả đi.

Chu Quế Phương luống cuống nói, nàng vẫn không dám tin mình hoài thai rồi, nàng và Đường Kính Chi ân ái đúng một lần.

Thấy Chu Quế Phương định cúi xuống đỡ, Đường lão thái quân ngăn lại:

- Đứng im đó, Quế Phương, ngồi xuống đi, không được cử động. Từ hôm nay trở đi khác với trước kia rồi, ngươi đã có thai, phải điều dưỡng.

- Dạ.

Chu Quế Phương ngồi xuống, mặt chưa hết hoang mang.

- Nương, có tin mừng là sao?

Đột nhiên Đường Thiên ngơ ngác hỏi:

Đường lão thái quân mặt biến sắc, trước đó mừng quá nỗi, không ngờ quên mất chuyện Chu Quế Phương đã có con trai.

Chu Quế Phương sinh đứa con thứ nhất là con trai thứ, nếu sinh đứa thứ hai là con trưởng thì làm sao bây giờ? Đường lão thái quân thầm lo lắng.

Hào môn thế tộc không dựa theo nhân số mà chia gia sản, toàn bộ sẽ do trưởng tử kế thừa, nếu không gia sản lớn đến đâu qua vài đời cũng thành tiểu hộ. Đạo lý này cũng giống như thiên tử kế thừa vương vị, giang sơn chỉ của một người, nếu không dù to lớn đến mấy cũng chẳng đủ cho con cháu phân chia.

Nhưng trên trưởng tử lại có một thân ca ca, thế thì thành ẩn họa rồi.

Qua vui mừng ban đầu, Đường lão thái quân sinh lo lắng, lúc này Chu Quế Phương vẫn lâng lâng hạnh phúc, không nhận ra, ôm Đường Thiên vào lòng:

- Chuyện này đợi về phòng nương thân sẽ nói cho con nghe.

- Úc Hương, mấy ngày qua ngươi có thấy cơ thế khác thường không?

Đường lão thái quân mang theo hi vọng hỏi:

Từ lúc bắt được mạch Chu Quế Phương có mang, Lâm Úc Hương thần tình hoảng hốt, nghe thế ngớ ra.

Chẳng biết từ lúc nào nàng ăn nhiều hơn, ngon miệng hơn, buổi sáng thích ngủ nướng, tinh thần uể oải, khiến cho việc luyện thuốc phải giao hết cho Tri Đông làm, mỗi ngày xử lý xong việc trong phủ nàng về phòng tĩnh lặng đọc sách.

Lại còn ngực thi thoảng lại căng lên, nhũ hoa to ra, mẫn cảm hơn trước rất nhiều, đôi khi cọ vào y phục cảm thấy ngưa ngứa, có lúc còn đau đớn.

Vẻ mặt bất thường của Lâm Úc Hương làm Đường lão thái quân càng thêm hi vọng, vội vàng bảo nàng ngồi xuống, tự xem mạch.

Quế Phương có thai rồi, rất có khả năng sinh con trai cho tướng công vớ bở, còn mình, liệu mình có thai không? Nếu Quế Phương sinh trưởng tử cho Đường gia, Nhị gia liệu có sủng ái muội ấy hơn mình không?

Lâm Úc Hương đã viên phòng cùng Đường Kính Chi rồi, biết mình không còn có thể rời khỏi Đường phủ, sống cuộc sống tự do tự tại nữa, điều đó nàng để ý hơn tới địa vị trong phủ.

Cách chiếc ghế gần nhất chỉ có năm sáu bước chân mà tưởng chừng cách năm sáu dặm, Lâm Úc Hương đi rất lâu mới tới, ngồi xuống rồi, do quá khẩn trương, tim đập cuồng loạn không ngừng, dù cho nàng có y thuật cao minh đến mấy cũng không thể bắt mạch cho bản thân.

- Lão thái quân, tôn tức không xem ra.

Có câu dao sắc không gọt được chuôi, Lâm Úc Hương bắt mạch một hồi căng thẳng nói:

Không xem ra chứ không phải là không có, Đường lão thái quân vẫn ôm hi vọng, dù trong phủ cũng có y sư nhưng bà vội bảo Hàm Hương đi mời y sư nổi danh nhất Lạc thành tới.

Hàm Hương biết lúc này Đường lão thái quân rất nóng ruột chạy đi như một trận gió.

"Xoạch!" Mùa đông tới, rèm cửa cũng thay sang loại dầy hơn, Hàm Hương chạy đi, tiếng rèm vừa rơi xuống, trong phòng không có chút tiếng động nào nữa, yên tĩnh vô cùng, ai nấy như nghe được tiếng tim mình đập.

Chu Quế Phương đã hoài thai, mấy vị di nương đã rất ngạc nhiên, chẳng lẽ Nhị nãi nãi cũng vậy?

Đám Sương Nhi bất giác đều tập trung ánh mắt lên người Chu Quế Phương, hâm mộ không thôi, chẳng biết khi nào mình mới có thể sinh con cho Nhị gia.

Thấy phòng im lặng, Đường lão thái quân quan tâm hỏi thăm Hồ Kiều Kiều vài câu rồi khép mắt lại dưỡng thần.

Tĩnh lặng!

Trong phòng im lặng khác thường, làm không khí càng thêm áp lực, không biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng của Hàm Hương:

- Lão thái quân, nô tỳ mời Dương y sư tới rồi.

Dương Thái Thần ở thành bắc là y sư nổi tiếng nhất ở Lạc thành, tổ phụ từng làm thái y trong cung.

- Mau mau mời Dương y sư vào.

Đường lão thái quân vội vàng bảo:

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv