Tri Thu ấm ức gật đầu:
- Có ạ, khi đó cái bình vừa vỡ, liền có mấy bà từ ở cách đó không xa chạy tới, còn có cả quản sự trong phủ nữa, chẳng hỏi phải trái trắng đen đã chửi một trận té tát, sau đó nói nô tỳ dù là người bên cạnh Nhị nãi nãi cũng phải xử theo gia pháp, sẽ báo cho lão thái quân để lão thái quân đích thân ra lệnh phạt. Khi đó Hàm Hương bảo sẽ tới chỗ lão thái quân nói đỡ cho nô tỳ, rồi đi luôn, nô tỳ muốn bò dậy mới phát hiện mặt đất rất trơn, nhìn kỹ thì hóa ra ở ngưỡng cửa có chỗ bị người ta bôi dầu.
- Á, té ra như thế, Nhị nãi nãi, người phải làm chủ cho Tri Thu, phải tố cáo với lão thái quân, bắt lấy kẻ độc ác, cho nó một trận, hả giận cho Tri Thu.
Tri Xuân nghe tới đó kinh hãi la lên, rồi nói với chủ tử:
Lâm Úc Hương lắc đầu, nhìn Tri Hạ cũng đang phẫn nộ mắng kẻ bôi dầu độc ác, chỉ có Tri Đông là mím môi không nói, xem ra nha đầu cũng hiểu nguyên nhân thực sự rồi, nàng xua tay:
- Đừng nói nữa, chuyện này coi như đã qua, về sau không được nhắc tới. Còn nữa, Tri Xuân Tri Hạ, sau này ở trong phủ các ngươi phải hết sức cẩn thận, chớ có mắc lừa như Tri Thu, hơn nữa cấm tiệt không được lên mặt tác oai tác quái với hạ nhân ở nơi khác, nhớ kỹ chưa?
Tri Xuân và Tri Hạ đều rất thực thà, không biết suy tính sâu xa, lúc này bất kể có hiểu hay không, chủ tử bảo sao thì gật đầu nghe thế.
- Tri Thu thương tích quá nặng, không thể tùy tiện cử động, mấy ngày tới đành ngủ ở đây thôi, Tri Hạ ngươi về dọn dẹp đồ của Tri Thu mang tới đây, còn Tri Xuân ngươi cũng lấy đồ của mình, tới đây ở với nó vài ngày.
Hai tiểu nha hoàn vâng lời chạy nhanh đi.
- Nhị nãi nãi, lão ... lão thái quân thật ác.
Tri Đông thấy hai đồng bạn đi rồi mới nghẹn ngào nói một câu, nước mắt tuôn ào ào.
Lâm Úc Hương khẽ thở dài:
- Tri Đông, lời này chỉ được phép nói một lần, nếu không người tiếp theo bị ăn đòn sẽ là ngươi.
- Vâng.
Tri Đông nghẹn ngào đáp:
Lâm Úc Hương nhìn Tri Đông cẩn thận kéo váy xuống cho Tri Thu, thầm nghĩ :" Nha đầu này bị thương nặng quá, còn phải dùng thuốc nhiều, số thuốc còn lại trong tay mình không đủ nữa, ừm, tối nay trở về phải thương lượng với tướng công vớ bở cấp cho mình một gian viện tử để luyện thuốc mới được."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đường Kính Chi nghe Lâm Úc Hương nói Sương Nhi vì quá nhung nhớ Đường Kính Chi đã quá cố mà mắc bệnh, liền tới thẳng tiểu viện của nàng, bên cạnh Sương Nhi có hai nha đầu nhị đẳng, đều là được gả kèm từ nhà mẹ để của nàng theo.
Dù cha mẹ nàng đều phản đối nàng làm thiếp cho Đường Kính Chi, nhưng biết nữ nhi mình một khi đã quyết không bao giờ quay đầu, nên đành chiều ý, nếu không để đứa con này tự mình tới Đường phủ còn bẽ mặt hơn.
Hai nha đầu đó một tên là Ngâm Thi, một tên là Miêu Họa, đều do Sương Nhi đặt, mang vài phần sự cao nhã của văn nhân.
Khi Đường Kính Chi tới tiểu viện thì thấy hai tiểu nha đầu này đang đi đi lại lại ở cửa phòng, miệng chu ra, má phùng lên, mặt mày nặng nề, chẳng biết đang nghĩ gì, liền hỏi:
- Các ngươi làm gì thế, đi lại nhẹ thôi, cẩn thận làm phiền tới chủ tử nghỉ ngơi bên trong.
Vì Đường Kính Chi trước kia thường tới tiểu viện này thăm Sương Nhi, cho nên hai tiểu nha đầu đều rất quen thuộc với y, thấy suốt một thời gian dài, cuối cùng y cũng tới thăm chủ tử của mình rồi, đều mừng rỡ, Ngâm Thi hiểu quy củ hơn, vội thi lễ, Miêu Họa thì nhanh mồm nhanh miệng:
- Nô tỳ thỉnh an Nhị gia, người tới thăm di nương nhà nô tỳ à?
Khẽ gật đầu, Đường Kính Chi nhìn tiểu nha đầu mười bốn tuổi này, mặc bộ váy màu vàng, để tóc kiểu nha hoàn, rất xinh xắn, cười nói:
- Đúng vậy, hôm nay ta ở ngoài thành về, thấy còn sớm, cho nên tới đây ngồi một chút.
- Hay quá.
Nghe câu này Miêu Họa reo lên, khuôn mặt thanh tú đầy hưng phấn, Nhị gia đến thăm chủ tử rồi, tâm tình chủ tử sẽ tốt lên ngay thôi, không còn sầu muộn chẳng màng cơm nước như trước nữa.
Ngâm Thi thấy bạn không hiểu quy củ, dám hò hét trước mặt Nhị gia, nghiêm mặt lại, trách:
- Miêu Họa, nói nhỏ thôi, cẩn thận kinh động Nhị gia là ngươi ăn đòn nát đít.
Miêu Họa vội lấy hai tay bịt miệng, đôi mắt đen long lanh nhìn Đường Kính Chi, thấy y không có vẻ gì là tức giận, liền yên tâm làm cái mặt quỷ với Ngâm Thi, quay người chạy vào trong phòng, vừa chạy vừa hô, giọng hết sức vui sướng:
- Di nương, di nương, Nhị gia tới thăm người đây nay, mau mau rời giường.
Đường Kính Chi từ lần trước ngã bệnh nằm giường không bước vào tiểu viện Sương Nhi nửa bước, thêm vào Đường Kính Chi giữ khoảng cách nhất định như có như không với Sương Nhi, khiến nàng dần cho rằng Đường Kính Chi không còn thích mình nữa, mỗi lần nhớ lại giây phút vui vẻ ngọt ngào bên nhau xưa kia, lòng Sương Nhi chỉ còn một vị đắng vô cùng, trên thế gian còn gì đau đớn, vô vọng hơn bị người trong lòng vứt bỏ.
Cho tới tối hôm qua Sương Nhi mới nhìn thấy trong mắt Đường Kính Chi sự quan tâm yêu thương như ngày nào, trái tim nàng như sống lại.
Nằm nghiêng trên giường, Sương Nhi đang dùng ngón tay vuốt ve bức tranh Đường Kính Chi vẽ cho mình, vuốt ve đôi mắt to tròn đó, hàng mi liễu thanh mảnh đó, cùng với mái tóc phiêu dật mềm mại, miệng mỉm cười nhẹ, đột nhiên nghe thấy ngoài sân có tiếng nói chuyện, nàng còn chưa kịp vén chăn gấm mặc áo thì thấy Miêu Họa hăm hở xô cửa chạy vào.
- Miêu Họa, ngươi càng ngày càng không biết quy củ rồi.
Thế lực lẫn tài lực của nhà Sương Nhi mặc dù không so được với Đường gia, nhưng nàng cũng xem như xuất thân hào môn, thường ngày nàng khá nghiêm khắc với nha hoàn, lúc này thấy Miêu Họa lỗ mãng như thế, mày nhíu lại quát.
Nhưng mà Miêu Họa mặc kệ, nó lớn lên cùng chủ tử, hiểu tính khí tiểu thư nhà mình biết chỉ cần mình không vượt giới hạn, tiểu thư nhiều lắm chỉ nghiêm mặt mắng nó, chứ còn lâu mới đánh, nên chạy thẳng tới bên giường, cười hi hi nói:
- Di nương, mau mặc y phục vào đi, Nhị gia tới rồi, Nhị gia tới thăm người đó.
Nói rồi nó vén chăn gấm trên người chủ tử lên, sau đó chạy sang bên, lấy bộ váy dài được gấp chỉnh tề, giúp chủ tử mặc vào.
Sương Nhi vốn đang nghiêm mặt, nghe thấy câu này tức thì sững người ra tại chỗ, đã lâu lắm rồi nàng chẳng còn mong đợi Đường Kính Chi có thể tới thăm mình nữa, cho nên đột nhiên nghe tin này, nàng phản ứng không kịp.
Bị nha đầu của mình kéo từ trên giường xuống, ép mặc váy vào, Sương Nhi mới tỉnh lại, tiếp đó cũng vội trỉnh trang lại, nàng không muốn Đường Kính Chi nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi của mình, để lại ấn tượng không tốt.
Ngâm Thi và Miêu Họa chẳng những tên hay, mà dung mạo cũng xinh đẹp, cả hai chỉ ít hơn Sương Nhi ba tuổi, một tính tình dịu dàng, một tính tình hoạt bát. Trên người Ngâm Thi mặc chiếc váy lam nhạt thanh thoát, trái phải bện một bím tóc nhỏ, rồi cuộn thành hình tròn trên đầu, da dẻ trắng trẻo, tuổi còn nhỏ, nhưng đã nhìn ra được tiềm chất của một mỹ nữ hiếm có khi trưởng thành.
Kỳ thực hai tiểu nha đầu này được mẫu thân của Sương Nhi lựa chọn tỉ mỉ ra từ trong mấy trăm tiểu nha đầu, chuyên môn dùng làm nha hoàn gả kèm, mục đích ư, là hi vọng hai tiểu nha đầu này ở bên cạnh nữ nhi, giúp nữ nhi giữ lấy tim cùng người của tướng công.
Nha đầu gả kèm cũng chính là thông phòng nha hoàn của lão gia, chỉ cần lão gia thích, có thể để nha hoàn ủ giường, nữ giới trong hào môn càng rõ, nam nhân không ai không phong lưu, nếu chỉ có một nữ nhân, lâu dần sự mới mẻ cùng hứng thú sẽ càng ngày càng nhạt, chỉ vài năm thôi, có khí vứt bỏ ở hậu viện không thèm ngó ngàng tới.
Cho nên đa phần đều bồi dưỡng cho nữ nhi mấy nha hoàn gả kèm vừa trung thành vừa xinh đẹp, để giúp nữ nhi chói chặt con rể, như vậy sau khi nữ nhi gả đi, mới giữ vững được địa vị của mình ở nhà chồng.