Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 162: Hầu hạ nàng không mất mặt



Đám tiểu nha đầu đưa mắt nhìn nhau rất là ám muội ...

Nam nhân bế nữ nhân vào trong phòng còn có thể làm chuyện gì nữa đây.

Nghĩ tới đó, đám tiểu nha đầu phải mím chặt môi mới không cười ra tiếng, đứa nào đứa nấy mắt sáng má hồng, hưng phấn không thôi.

Gia chủ đương đại chưa có con, nếu như chủ tử bọn chúng có thể sinh ra được một tiểu công tử trước tiên, như vậy thì quá tốt rồi, nói không chừng mẹ sang nhờ con, chủ tử của bọn chúng được nâng lên thành bình thê.

Địa vị của của chủ tử cao lên, có quyền lực rồi, đám tiểu nha hoàn bọn chúng đi tới đâu cũng có thể ưởn thẳng lưng, nói chuyện đường hoàng hơn.

Đi vào phòng, Đường Kính Chi bế Nhu Nhi tới thẳng giường, nhẹ nhàng đặt tiểu giai nhân trong lòng xuống, khom lưng cởi đôi tú hoa hài, chẳng để ý ngắm nhìn đôi bán chân nhỏ vừa trắng trẻo vừa nọn mịn, trực tiếp kéo chăn gấm uyên ương màu vàng, dắp lên trên người nàng.

Trên cái chăn gấm ngoại trừ thêu một đôi uyên ương còn có một bức tranh "Bách Tử Đồ", ngụ ý sớm sinh quỷ tử, hương hỏa thịnh vượng.

Nằm ở trên giường Nhu Nhi vẫn cứ khóc tấm tức, chiếc chăm gấp cũng phập phồng, như đang đang kêu oan cho ủy khuất của nữ tử phía dưới.

Nhìn tiểu kiều thê khóc thương tâm như thế, trong lòng Đường Kính Chi cũng khổ sở, đồng thởi hối hận vừa rồi hơi xúc động thái quá, có điều tiểu nha đầu này không chịu nghe lời, không biết để ý tới sức khỏe của bản thân, nhìn đôi mắt nàng thức đêm thành ra thế kia, thật đáng đánh đòn.

- Ngoan nào, đừng khóc nữa, có biết vì sao ta đánh nàng không?

Đường Kính Chi đưa tay ra , khẽ khàng lau đi giọt lệ vừa mới trào ra ở khóe mắt Nhu Nhi:

Nếu chẳng phải bị đánh, bị ủy khuất, Nhu Nhi đã bị động tác thân mật này làm cho thẹn tới đỏ mặt tía tai rồi, đương nhiên trong lòng cũng sẽ vui sương không thôi. Còn bây giờ à, môi nàng giảu lên, quay mặt qua một bên, giận dối né tránh bàn tay ấm áp đó.

- Không biết!

Thấy Nhu Nhi nổi giận, giờ tính trẻ con ra, Đường Kính Chi chẳng những không giận mà còn mừng, Nhu Nhi trước kia vì xuất thân của nàng cùng thân phận địa vị của nàng, lúc nào cũng cung cung kính kính với y, tựa hồ coi y như pho tượng trên bàn thờ vậy, làm Đường Kính Chi ít nhiều không được thoải mái lắm.

Thứ nhất, người mà tiểu nha đầu này thực sự cảm mến là đại tài tử Đường Kính Chi vang danh thiên hạ.

Thứ hai, vì áp lực tâm lý, khiến cho tiểu nha đầu này mất đi sự ngây thơ và nghịch ngợm đáng quý nhất của thiếu nữ tuổi trăng rằm, nàng giống như một cái con rối chỉ biết nghe lời, không có tư tưởng của riêng mình.

Từ khi tỉnh lại, biết mình thê thiếp đầy đàn, Đường Kính Chi đã quyết bồi dưỡng tình cảm với những nữ nhân của mình, sau đó cùng nhau sống vui vẻ hạnh phúc suốt đời, mà trạng thái như của Nhu Nhi, không có lời giao lưu nối kết tinh thần với nhau.

Đường Kính Chi hiểu dù mình có muốn cơ thể của nàng, thiếu nữ này cũng vui mừng tiếp nhận, nhưng nàng làm thế chỉ vì sự trói buộc của tư tưởng thời đại này khiến nàng phục tùng mà thôi.

Vì thế Đường Kính Chi mới cười, cười rất vui vẻ, thiếu nữ này đã quay lại bản tính của một tiểu nha đầu rồi, y không bỏ tay ra, mà còn tinh nghịch nhéo cái mũi quỳnh hương đáng yêu của nàng, cười:

- Nàng thật là ngốc, làm sao bị đánh mà cũng không biết.

- Không phải, người ta không phải đồ ngốc, tại Nhị gia thấy người ta chẳng cho người ta nói gì đã đánh người ta rồi, uổng công cho người ta nghe Nhị gia rời phủ chưa về, đứng ở cổng hậu viện suốt một buổi chiều, định làm cho Nhị gia bất ngờ, nhưng, nhưng, nhưng ... Lại đánh đít người ta … hu hu hu…

Nhu Nhi hờn dỗi không thèm xưng tỳ thiếp nữa, nói được một nửa thôi nước mắt lại trào ra như đê vỡ, không không lên lời nữa.

Cảm nhận được tủi hờn trong lòng tiểu nha đầu này, Đường Kính Chi lòng máy động, đưa tay lau nước mắt cho nàng, có điều ngữ khí vẫn có chút cứng rắn:

- Đáng đời, ai bảo nàng ...

Hai chữ "đáng đời" vừa lọt vào tai, Nhu Nhi vốn chỉ là cô bé con ngây thơ đơn thuần tức thì không sao nhịn được nữa, "òa" một tiếng khóc váng lên tức tưởi, làm Đường Kinh Chi giật mình, tay chân luống cuống hết dỗ dành lại vỗ về, đợi Nhu Nhi khóc nhỏ hơn mới nói tiếp:

- Ta trách nàng không chịu nghe lời, không biết chú ý tới bản thân, nàng nhìn xem, mắt nàng thành cái gì rồi kìa, không mở ra được nữa.

Nhu Nhi không ngờ Đường Kính Chi lại giải thích như thế, tiếng khóc nhỏ hơn rất nhiều, nàng nỗ lực muốn mở mắt ra, xem có phải Nhị gia nói thật hay không, nhưng mà cố lắm cũng chỉ mở được một cái khe hở nhỏ, cái gì cũng mơ mơ hồ hồ, ngay cả khuôn mặt của nam nhân ở bên giường cũng chẳng nhìn rõ nữa.

- Nín nào, đừng khóc nữa, còn khóc là thành con mèo khóc nhè đấy.

Mắt Nhu Nhi vốn sưng húp, nếu cứ khóc nữa e là sẽ ảnh hưởng tới mắt, Đường Kính Chi vội khuyên.

- Người ta không phải mèo khóc nhè …

Nhu Nhi hờn dỗi nói một câu, vội nhắm mắt lại, đưa tay áo lau nước mắt.

Đúng, Đường Kính Chi muốn là một Nhu Nhi có máu có thịt, biết vui biết giận, biết thích viết hờn như thế, nói:

- Ừ, không phải, không phải, nàng đợi chút, ta đi lấy ít nước, dùng vải bông lau cho nàng.

Từ khi nghe Đường Kính Chi nói ra nguyên nhân đánh mình, trong lòng Nhu Nhi cứ như được uống mật vậy, thì ra tướng công lo cho sức khỏe của mình, cho nên mới đánh mình, bất giác xoa chỗ bị đánh, cả người nóng rực, tiểu nha đầu rốt cuộc cũng hiểu thế nào gọi là xuân tâm rạo rực, má hiện lên áng mây hồng kiều diễm ...

Tướng công cũng thật là, sao có thể trước chốn đông người, đánh ... đánh vào chỗ đó của người ta chứ, người ta còn thân nữ nhi mà. Thôi rồi, không xong, khi đó Ngọc Nhi muội muội hình như đang đứng bên cạnh nhìn, cái, cái này phải làm sao đây, sau này không còn mặt mũi nào gặp ai nữa.

Mấy tiểu nha đầu trong tiểu viện của Nhu Nhi mặc dù không theo vào phòng, nhưng đứa nào đứa nấy mang tâm thái tò mò quái quỷ, bò tới bên cửa sổ nghe trộm, do cửa đóng rất kín, không nghe được hai người bên trong "thủ thỉ" với nhau cái gì, bọn chúng không dám chọc lỗ nhìn, lòng hồi hộp không thôi, cho tới khi nghe thấy chủ tử òa khóc, đều mừng rỡ như điên.

Bọn chúng tuy còn nhỏ, mới chỉ mười hai mười ba, nhưng là nha hoàn thiếp thân của chủ tử, cho nên trước khi tới đây được Tường Vi a di dạy hết quá trình nam nữ hoan ái cùng phương pháp ứng đối.

Kỳ thực trong hào môn đại viện, thiếp thân nha hoàn của nữ chủ tử cũng được xem như là nửa nữ nhân của nam chủ tử rồi, nhiều khi nữ chủ tử không khỏe, để nha hoàn thiếp thân hầu hạ nam nhân của mình, cho nên tất cả nha hoàn thiếp thân đều phải hiểu chuyện nam nữ.

Mấy tiểu nha đầu ôm nhau ăn mừng, chủ tử của mình cuối cùng cũng đã viên phòng với Nhị gia.

Đi tới gian ngoài, Đường Kính Chi đổ ít nước sạch vào chậu rửa mặt, vắt khăn lông lên vài rồi bê vào, quay lại giường, ấn Nhu Nhi đang định cựa mình ngồi dậy, lấy khăn lông thấm nước, vặt sạch nước, gấp lại mấy tầng, khe khẽ lau mặt cho Nhu Nhi.

Nhu Nhi trước đó khóc rất lâu, chảy cả nước mũi, còn dùng tay quệt lung tung, đúng là thành bộ dạng lem luốc của con mèo khóc nhè rồi, có điều dù là con mèo khóc nhè cũng là một con mèo khóc nhè xinh đẹp đáng yêu.

- Nhị gia, để tỳ thiếp tự lau đi, nếu không bị người ta nhìn thấy thì không hay, người sẽ mất hết thể diện.

Chỉ có nữ nhân hầu hạ nam nhân chứ làm gì có nam nhân hầu hạ nữ nhân, huống hồ tướng công của mình còn đường đường là một gia chủ, còn mình chỉ là một tiểu thiếp, vừa rồi nàng chìm vào mơ mộng dần dần tỉnh lại, khuôn mặt tràn ngập sự hoảng sợ, Nhu Nhi giãy nãy nói:

- Nhị gia không được, ngàn vạn lần không được.

Nhưng Đường Kính Chi nghiêm mặt quát:

- Nằm im, sợ cái gì, nàng là nữ nhân của ta, ta hầu hạ nàng có gì mà mất mặt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv