Lữ Bất Phàm mỉm cười, nói ra:
- Nếu như bọn hắn biết rõ, Lịch gia các ngươi cũng muốn giết Trần Thanh Đế, ta nghĩ, bọn hắn rất thích ý hợp tác với các ngươi.
- Bất quá, lần này lực lượng các ngươi về nước, thật sự là... quá yếu.
Lữ Bất Phàm lắc đầu:
- Muốn giết Trần Thanh Đế, thậm chí là hợp tác cùng Thượng Quan gia, Hướng gia, đều rất khó.
- Hợp tác, chỉ có dưới tình huống lực lượng bằng nhau, mới có tư cách hợp tác.
Lịch Dược trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Đạo lý này, ta minh bạch.
- Lịch thiếu là người thông minh, ta cũng không muốn nói nhiều.
Lữ Bất Phàm đứng lên, ôn nhu nói:
- Thượng Quan gia và Hướng gia đang tìm cách hành động, đây là một cơ hội không tệ.
Nói xong, Lữ Bất Phàm không hề dừng lại, quay người đi ra quán bar.
- Vệ Sâm, bất luận kẻ nào cũng không được tiếp cận.
Nhìn thấy Lữ Bất Phàm ly khai, Lịch Dược rất nhanh bấm một chiếc điện thoại, gọi điện thoại cho cha hắn.
Vài phút sau, Lịch Dược cúp điện thoại, trên mặt của hắn lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
- Lữ Bất Phàm, ngươi không chỉ biết chơi âm mưu quỷ kế, ngay cả dương mưu cũng đùa xinh đẹp như thế.
Lịch Dược nhíu mày, thì thào tự nói:
- Ta biết rõ ngươi là muốn lợi dụng ta diệt trừ Trần Thanh Đế, nhưng lại không muốn gánh chịu.
- Có Trần Thanh Đế ở đây, ta đi mạ vàng lần này, hoàn toàn chính xác đã thất bại.
Lịch Dược cười lạnh không thôi:
- Thượng Quan gia và Hướng gia muốn đối phó Trần Thanh Đế, Lữ gia các ngươi cũng khát vọng giết Trần Thanh Đế. Nhưng mà, Lữ gia các ngươi muốn xem hổ đấu, không có dễ dàng như vậy.
- Hợp tác, phải chân thành, Lữ gia các ngươi không có thành ý, có thể làm sao?
Lịch Dược hừ lạnh một tiếng:
- Lữ gia các ngươi không muốn chủ động ra tay, ta buộc các ngươi không thể không ra tay.
. . .
Nước Mỹ…
Trong đại sảnh Lịch gia, lúc này đang quỳ một người, là một nữ nhân.
Rõ ràng là vợ của Phó Dịch, Lịch Hoa Xuân!
- Ngươi trở về đi, hai mươi năm trước, ngươi đã không còn là người Lịch gia rồi.
Một nam tử đầu đầy tóc trắng, nhìn về phía trên lại chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi, thở dài một tiếng:
- Lúc trước ngươi lựa chọn, cũng đã quyết định, Lịch gia không có ngươi, trở về đi.
Hắn đúng là đương kim gia chủ Lịch gia, Lịch Thái.
- Cha, cho dù cha không thừa nhận con rể của cha, nhưng mà, ngoại tôn của cha là bị cẩu tạp chủng Trần Thanh Đế kia giết.
Lịch Hoa Xuân cầu khẩn nói:
- Cha, trước kia là con sai, thế nhưng mà. . . đây chính là ngoại tôn của cha.
- Ta ngay cả con gái cũng không có, nơi nào đến ngoại tôn?
Trong thanh âm của Lịch Thái, tràn đầy ý tứ châm chọc.
- Đại ca. . .
Đúng lúc này, một lão giả nhìn về phía trên chỉ hơn năm mươi tuổi, đã đi tới:
- Đại ca, bất kể nói thế nào, Hoa Xuân cũng là giọt máu của anh, anh tội gì khổ như thế chứ?
- Quyền thúc. . .
Rốt cục nhìn thấy một người có thể nói chuyện, Lịch Hoa Xuân vô cùng cảm kích.
- Hoa Xuân nha đầu, cháu chịu khổ rồi.
Lão giả tên là Lịch Quyền, hít sâu một hơi, nói ra:
- Đại ca, dùng cách nhìn của tiểu đệ, thù này phải báo.
- Ân?
Lịch gia gia chủ, Lịch Thái ngẩng đầu nhìn Lịch Quyền, thản nhiên nói:
- Vì cái gì? Cho ta một lý do động thủ.
Đừng nhìn Lịch Thái chỉ có hơn bốn mươi tuổi, tuổi thật cũng đã hơn bảy mươi, gần tám mươi rồi. Mà Lịch Hoa Xuân, thực sự mới hơn ba mươi tuổi.
Nói là cải lão hoàn đồng, kia cũng không có sai.
Lịch Hoa Xuân bị đuổi ra khỏi Lịch gia, nhưng bất kể nói thế nào, cũng là con gái của Lịch Thái hắn, Lịch Thái có thể thật sự tuyệt tình như thế sao?
Phải biết rằng, ở dĩ vãng, Lịch Thái thương yêu nhất đúng là Lịch Hoa Xuân.
Năm đó, thời điểm Lịch Hoa Xuân sinh ra Phó Tân Hãn, Lịch Thái còn cố ý lặng lẽ tới xem.
Đối với Phó Tân Hãn, há có thể không có tình cảm?
Hiện tại ngoại tôn của mình bị người giết, Lịch Thái có thể không muốn báo thù sao?
Thật sự là, không thể a.
Hiện tại Lịch Quyền đi ra, nói muốn báo thù, còn phải báo, cái này vừa vặn cho Lịch Thái một cái cớ. Mặc dù nói, Lịch Thái cũng biết, Lịch Quyền khẳng định có mục đích của mình.
- Đại ca, năm đó nha đầu Hoa Xuân làm hoàn toàn chính xác là không đúng, cải lời sắp xếp của anh. Nhưng mà, Hoa Xuân những năm qua, hoàn toàn chính xác là rất hạnh phúc.
Lịch Quyền hít sâu một hơi, nói ra:
- Làm cha mẹ, phấn đấu cũng tốt, dốc sức liều mạng cũng thế, còn không phải là vì để cho con gái của mình hạnh phúc sao?
- Quá khứ vài chục năm, Hoa Xuân nha đầu rất hạnh phúc, điểm này, đại ca anh nên biết. Điều này cũng nói rõ, năm đó Hoa Xuân lựa chọn, là chính xác.
Lịch Quyền hỏi ngược lại:
- Nếu như Hoa Xuân nghe theo sắp xếp của anh, nó sẽ hạnh phúc sao? Em xem chưa hẳn.
- Những chuyện này tạm thời không đề cập tới, nhưng mà, bất luận như thế nào. Hoa Xuân nha đầu cũng là con gái của đại ca. Điểm này, dù ai cũng không cách nào cải biến được.
Lịch Quyền rên rỉ một tiếng, nói ra:
- Con trai của Hoa Xuân, là ngoại tôn của đại ca, điểm này, cũng là sự thật không tranh cải.
- Hôm nay, ngoại tôn của đại ca bị người khác giết. Con rể cũng bị giết, mặc kệ anh có thừa nhận hay không, cái kia đều là con rể của đại ca a.