Không đợi Viên Cầu nói xong, Trần Thanh Đế đã quyết đoán cự tuyệt. Không cần nghĩ Trần Thanh Đế cũng biết, Viên Cầu là muốn để cho hắn và Lâm Tĩnh Nhu cùng một chỗ hợp tác đi đua xe.
Lần này Trần Thanh Đế tới thị trường đồ cổ, mặc dù không có gặp được ngọc thạch ẩn chứa linh khí, lại phát hiện Càn Khôn Đỉnh cũng theo hắn xuyên việt tới địa cầu, chỉ có điều bị hao tổn.
Phải biết rằng, Càn Khôn Đỉnh là được Trần Thanh Đế coi là sinh mạng thứ hai, hiện tại có chỗ bị hao tổn, Trần Thanh Đế đã sớm cấp bách không kịp, nghĩ phải đi về nghiên cứu chữa trị Càn Khôn Đỉnh như thế nào, ở đâu có thời gian lãng phí trên đua xe....
- Trần đại thiếu, ngươi có chuyện gì bận chứ, có cái gì quan trọng hơn đua xe sao.
Viên Cầu rất là khó hiểu, một bả lôi kéo Trần Thanh Đế:
- Tranh thủ thời gian cùng ta đi.
- Ta gần đây thích ngọc thạch, ý định mua một ít.
Trần Thanh Đế nhẹ nhõm đẩy tay Viên Cầu ra, nói:
- Thế nhưng mà đi tới nơi này, một khối cũng không có mua được, ngươi nói ta có bề bộn hay không?
- Ở loại địa phương này, có thể mua được ngọc thạch tốt sao?
Viên Cầu vỗ ngực nói ra:
- Không phải là ngọc thạch sao? Chỗ ta còn nhiều mà, tất cả đều là hàng thật, tùy ngươi chọn. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
- A?
Trần Thanh Đế chỉ là muốn dùng cái này làm cớ về nhà nghiên cứu Càn Khôn Đỉnh, lại không nghĩ rằng, Viên Cầu vậy mà cũng cất chứa rất nhiều ngọc thạch, thật có thể nói là thu hoạch ngoài ý muốn.
Hơn nữa, Viên Cầu dám nói tất cả đều là hàng thật, tất nhiên giả không được.
Ai sống không kiên nhẫn được nữa, tự tìm phiền phức, dám cầm hàng giả lừa Viên đại thiếu, đây tuyệt đối là tự tìm đường chết.
- Cái kia còn chờ gì nữa, con mẹ nó, ngươi còn không nhanh đi về đem tất cả ngọc thạch, mặc kệ phẩm chất tốt xấu, tất cả đều cầm tới đây cho ta? Ta ở nhà chờ ngươi, phải nhanh lên, nếu không ta bẻ chân ngươi.
Trần Thanh Đế vứt bỏ một câu, xoay người rời đi.
Tuy tìm kiếm ngọc thạch ẩn chứa linh khí trọng yếu, nhưng xem xét trình độ Càn Khôn Đỉnh bị hao tổn, chữa trị như thế nào, đối với Trần Thanh Đế mà nói, là trọng yếu hơn tất cả.
- A... Trần đại thiếu, ngươi...
Viên Cầu lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, quát:
- Còn đứng đó làm gì, tranh thủ thời gian vịn ta lên xe về nhà, không nghe thấy Trần đại thiếu muốn ngọc thạch sao?
- Vâng, đại thiếu gia.
Lái xe của Viên Cầu, ba bước cũng biến thành hai bước rất nhanh đi tới bên người Viên Cầu, cẩn nâng hắn lên Ford E350.
Trần Thanh Đế ôm lấy Càn Khôn Đỉnh một đường chạy vội, rất nhanh, liền đi tới chỗ đỗ xe.
- Càn Khôn Đỉnh a, ngươi vậy mà cũng xuyên việt tới.
Trên ghế lái, Trần Thanh Đế lấy Càn Khôn Đỉnh ra, cao thấp nhìn một lần:
- Mặt ngoài không có bất kỳ hao tổn, bất quá khí tức lại trở nên quá yếu, cụ thể là vấn đề gì, tạm thời không cách nào phát hiện. Ân, về đi trước, sau đó chậm rãi nghiên cứu.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế cũng không dừng lại, cao hứng lái xe về nhà.
Thời điểm Trần Thanh Đế trở lại biệt thự, ngừng xe từ trong gara đi ra, thình lình phát hiện, Tam muội Trần Hương Hương một mình một người ôm chó đất Tiểu Hắc ngồi xổm ở góc tường, hai mắt đỏ bừng, như là vừa khóc, rất là thương tâm.
- Muội...
Trần Thanh Đế vừa muốn tiến lên hỏi chuyện gì xảy ra một chút, lại đột nhiên nghĩ đến Trần Hương Hương đối với hắn hiểu lầm quá sâu, do dự một chút lại ngừng lại.
- Đại thiếu gia.
Một người làm trung niên đang tỉa hoa, nhìn thấy Trần Thanh Đế tới, cung kính vấn an.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, hỏi:
- Đúng rồi, hôm nay Hương Hương làm sao vậy? Là ai khi dễ nó, như thế nào sẽ thương tâm như vậy? Hình như đã khóc? Đến cùng xảy ra chuyện gì?
- Thưa đại thiếu gia, Tiểu Hắc của Tam tiểu thư ở bốn ngày trước bị bệnh, đến bây giờ cũng không có trị liệu tốt.
Người làm trung niên thở dài một hơi nói:
- Chỉ sợ... Tiểu Hắc là không sống nổi.
- A, bà tiếp tục làm việc đi.
Ần tượng của Trần Thanh Đế đối với Tiểu Hắc, đây chính là phi thường khắc sâu. Lần đầu tiên tới biệt thự này, hắn chính là muốn hầm cách thủy nó.
Chó đất Tiểu Hắc, đây chính là bảo bối của Trần Hương Hương.
- Tiểu Hắc sinh bệnh, hấp hối?
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, nhìn xem Trần Hương Hương ngồi xổm ở góc tường, ôm Tiểu Hắc thương tâm không thôi, trong lòng thầm nghĩ:
- Hương Hương rất xem trọng đối với Tiểu Hắc, nếu như ta trị liệu tốt Tiểu Hắc, có lẽ nàng đối với ta sẽ có chỗ đổi mới?
- Chỉ cần có cửa đột phá, muốn giải trừ hiểu lầm dĩ vãng, lại để cho Hương Hương đứng ở bên ta, sẽ có cơ hội.
Hiện tại Trần Thanh Đế là khổ nổi không có cơ hội giải thích, Trần Hương Hương nhìn thấy hắn như nhìn thấy cừu nhân, đừng nói giải thích, ngay cả một câu cũng không thể nói.
Hiện tại Tiểu Hắc sinh bệnh, ở Trần Thanh Đế xem ra, đây tuyệt đối là một cơ hội không tệ.
Thông qua Tiểu Hắc, để cho ấn tượng của Trần Hương Hương đối với Trần Thanh Đế cải biến một chút, sau đó, cũng có thể theo thời gian dần qua để giải trừ hiểu lầm dĩ vãng.
- Trần đại thiếu a, ngươi còn chưa tính là diệt sạch nhân tính, không có đạt tới tình trạng táng tận thiên lương. Bằng không thì, muốn lôi kéo Hương Hương tới, căn bản là không có khả năng.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, chậm rãi đi đến bên cạnh Trần Hương Hương.
- Tiểu muội, ta nghe nói Tiểu Hắc sinh bệnh rồi hả?
Trần Thanh Đế chỉ vào Tiểu Hắc trước mặt Trần Hương Hương, nhướng mày, nói ra:
- Xem ra Tiểu Hắc bệnh vô cùng nặng.