- Bởi vì ngươi triệt để thay đổi, ta đối với ngươi sinh ra hứng thú nồng hậu.
Ở chỗ sâu trong con ngươi của Bùi Ngữ Yên, y nguyên có chán ghét, nhưng càng nhiều hơn là hứng thú.
- Ngươi không muốn từ hôn. Bề ngoài hình như ta có thể bỏ ngươi đấy.
Trần Thanh Đế nhíu mày, trong nội tâm cười lạnh không thôi. Con mẹ nó, ngươi muốn từ hôn là từ hôn, ngươi không muốn từ hôn là không từ hôn? Coi lão tử trở thành cái gì?
Lão tử bỏ ngươi không được sao.
- Bỏ ta?
Sắc mặt Bùi Ngữ Yên trầm xuống, thanh âm cũng trở nên băng lạnh:
- Muốn bỏ ta, không có dễ dàng như vậy. Ngươi làm không được, cho dù ta không sợ mất mặt, ta đồng ý, ngươi cũng làm không được.
- Đây chẳng phải là ý nghĩa, ngươi vĩnh viễn đều là nữ nhân của ta sao?
Trong lòng Trần Thanh Đế run lên, hắn có thể khẳng định, trong đó tất nhiên có đại bí mật.
Bất quá, chết tiệt chính là, hắn cái gì cũng không nhớ.
- Không sai, ta vĩnh viễn đều là nữ nhân của ngươi, bất quá, nếu như ta không muốn, ngươi không có cách nào đạt được thân thể của ta.
Bùi Ngữ Yên lạnh giọng nói.
Điểm tiểu tâm tư này của Trần Thanh Đế, Bùi Ngữ Yên nàng đương nhiên có thể nhìn ra.
- Ta đây chẳng phải là chỉ có nhìn thôi sao?
Trần Thanh Đế liếm liếm bờ môi, ánh mắt đã rơi vào trên ngực của Bùi Ngữ Yên.
- Ngươi không phải còn có Lâm gia đại tiểu thư Lâm Tĩnh Nhu, cùng với Băng Sơn Nữ Thần Lý Nhược Băng sao?
Bùi Ngữ Yên hừ một tiếng, trong thanh âm mang theo một tia đố kị không hiểu.
- Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất cách các nàng xa một chút, nếu như ngươi dám làm ra cái gì đối với các nàng.
Trần Thanh Đế mở cửa xe Ferrari ra, ngồi xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vào Bùi Ngữ Yên, nói ra:
- Ta sẽ giết ngươi.
- Tốt rồi, ngươi không phải muốn cùng chúng ta đi chúc mừng sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn tàn sát bừa bãi trên bộ ngực của Bùi Ngữ Yên, nói ra:
- Vậy đi đi.
- Hừ!
Bùi Ngữ Yên hừ lạnh một tiếng, ở chỗ sâu trong con ngươi hiện lên một đạo sát cơ, giẫm chân ga, xe thể thao Ferrari hóa thành một đạo tàn ảnh chạy nhanh ra ngoài.
Trên sân thượng một tòa nhà đối diện Trung Y Học Viện, Ước Hàn đem kính viễn vọng trong tay, hung hăng đập trên mặt đất, toàn thân tràn ngập sát khí khổng lồ.
- Ta không chỉ muốn giết Trần Thanh Đế, còn muốn cho hắn sống không bằng chết.
Ước Hàn quay đầu nhìn Tất Triệt Tư dáng người khôi ngô cường tráng, lạnh giọng nói:
- Tất Triệt Tư, bây giờ ngươi đi giáo huấn Trần Thanh Đế một chầu. Nhớ kỹ, không nên giết hắn.
- Ở trước mặt Bùi Ngữ Yên, hung hăng chà đạp hắn, đánh Trần Thanh Đế thành đầu heo cho ta.
Ước Hàn tàn nhẫn nói:
- Đốt rụi y phục của hắn, để cho hắn khỏa thân.
- Vâng.
Trên mặt Tất Triệt Tư, lộ ra nụ cười tàn nhẫn, trên người tản ra hỏa diễm rất nhỏ, khiến cho độ ấm trên toàn bộ sân thượng, trở nên càng thêm khốc nhiệt.
Hỏa, là Dị Năng của Tất Triệt Tư.
- Tất Triệt Tư chết tiệt, thu hồi Dị Năng của ngươi, còn ngại khí trời không đủ nóng sao?
Ba Bỉ Đát nhíu mày, lạnh giọng nói ra.
- Tất Triệt Tư, không nên khoe khoang Dị Năng của ngươi.
Ước Hàn lạnh giọng nói ra:
- Ta muốn xem bộ dạng Trần Thanh Đế khỏa thân như thế nào.
- Tư Cơ Lặc thiếu gia, ngươi sẽ được chứng kiến, ta cam đoan. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Tất Triệt Tư cười cười lành lạnh, thân thể khẽ động, rất nhanh đã đi ra sân thượng.
...
Trước Siêu thị Thế Kỷ mới, Trần Thanh Đế bên trong xe thể thao Ferrari, ở trên mặt Bùi Ngữ Yên sờ soạng một cái, thản nhiên nói:
- Không ngại, cùng ta cùng một chỗ đi vào?
- Hừ, ta rất chú ý.
Bùi Ngữ Yên hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Ta ở trong xe chờ các ngươi.
Đi theo Trần Thanh Đế vào siêu thị lớn như thế này?
Ai biết rõ, Trần Thanh Đế có thể làm ra chuyện gì?
Mặc dù nói, Bùi Ngữ Yên cũng không thèm để ý, nhưng mà, nàng lại không thể làm như vậy.
Trước kia video bị Trần Thanh Đế cưỡng hôn truyền ra, Bùi Ngữ Yên đã nhận áp lực cực lớn rồi.
Đương nhiên, áp lực này không phải là tới từ đám fans hâm mộ ở các quốc gia.
- Aii, không cách nào ôm eo nhỏ của quốc tế toàn năng siêu sao đi dạo siêu thị, thật sự là một tiếc nuối a. Cái vị hôn thê này, thật sự là... Aii.
Vẻ mặt Trần Thanh Đế thất vọng đi xuống xe, thở dài liên tục, nhưng trong lòng cười lạnh không thôi:
- Con mẹ nó, thực cho rằng lão tử muốn mang ngươi cùng một chỗ đi vào sao?
- Tại lầu chín.
Trần Thanh Đế rất nhanh liền phát hiện bọn người Chu Trướng cùng Trịnh Lục, lông mày nhíu lại, trên mặt lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt, đè nút thang máy đi vào.
- Các ngươi đây là thái độ phục vụ gì? Như thế nào, bọn ông mày mặc thành như vậy, các ngươi khinh bỉ chúng ta sao? Xem thường chúng ta?
Trần Thanh Đế vừa ra thang máy, đi vào lầu chín, chợt nghe thanh âm rất là bất mãn của Chu Trướng.
- Bộ quần áo này, giá trị một vạn chín ngàn tám.
Trong một cửa hàng ở lầu chín, một người hình như là quản lý, liếc nhìn Chu Trướng cùng Trịnh Lục, khinh thường nói:
- Nếu như các ngươi mua, trước hết trả tiền lại mặc thử, số lớn nhỏ đều có, cam đoan có loại thích hợp các ngươi đấy.
- Trả tiền trước?
Chu Trướng nhướng mày, lạnh giọng nói:
- Lão tử cho tới bây giờ vẫn chưa nghe nói qua, quần áo còn chưa có mặc thử, trước phải trả tiền đấy.
- Chu Trướng...