Đầu thôn Lưu Gia, Võ Thuật nghe tiếng còi cảnh sát đang tới gần, sắc mặt lập tức trở nên khó coi không thôi. Võ Thuật hắn giết người.
Giết người, phải đền mạng.
- Ta chỉ sợ là trở về không được.
Sắc mặt Võ Thuật trắng bệch, hít sâu một hơi, cưỡng ép để cho mình bình tĩnh trở lại:
- Gọi điện thoại cho Chu Trướng cùng Trịnh Lục.
Nghĩ vậy, Võ Thuật hít sâu một hơi, móc điện thoại ra, tìm được số điện thoại của Chu Trướng, gọi ra ngoài.
- Điện thoại của Chu Trướng, đã tắt nguồn.
Võ Thuật dùng đến cánh tay run rẩy, lại bấm số điện thoại của Trịnh Lục:
- Cũng tắt điện thoại.
- Được rồi, nhắn cho bọn hắn một tin nhắn a.
Võ Thuật lắc đầu, nhanh đến viết xuống một tin nhắn, phân biệt cho Chu Trướng cùng Trịnh Lục.
Huynh đệ, trong nhà có chút sự tình, ta ở trong thời gian ngắn không cách nào trở về trường học, thay ta xin nghỉ dài hạn.
Võ Thuật gọi điện thoại cho Chu Trướng cùng Trịnh Lục, điện thoại đều gọi không thông. Thẳng đến cuối cùng lựa chọn nhắn tin, cũng không có đề cập, sự tình hắn đã giết người. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m
Hắn không muốn làm cho Trịnh Lục cùng Chu Trướng lo lắng.
Võ Thuật cho rằng, mình đã giết người, phải đền mạng, ai cũng cứu không được hắn.
Nói cho Chu Trướng cùng Trịnh Lục, sẽ làm cho bọn hắn lo lắng, Võ Thuật lựa chọn một mình thừa nhận hết thảy.
Mặc dù Chu Trướng cùng Trịnh Lục có chút bối cảnh, nhưng mà, chuyện giết người lớn như vậy. Võ Thuật cũng không nhận ra, bọn hắn có thể giúp đỡ cái gì.
- Ai, tiếc nuối duy nhất, là chưa cùng Trần Thanh Đế thống thống khoái khoái uống một bữa.
Võ Thuật cất điện thoại di động vào túi, xóa đi vết máu trên mặt, cảm thấy rất đáng tiếc.
Bởi vì Trần Thanh Đế đi qua trường học hai lần, cho nên Võ Thuật một mực không có tìm được cơ hội uống rượu cùng Trần Thanh Đế.
- Giết cũng đã giết, cho dù cho ta một cơ hội lần nữa, ta y nguyên sẽ giết.
Võ Thuật nhìn thoáng qua, tên thiếu niên anh tuấn đã chết kia, nghiến răng nghiến lợi, vô cùng thống hận.
Lúc này, Võ Thuật cũng không có hối hận.
Do đó có thể thấy được, Võ Thuật đối với thiếu niên kia là thống hận cỡ nào.
- Gia gia, là Tôn nhi bất hiếu, về sau không cách nào tiếp tục hiếu thuận với ông nữa.
Võ Thuật quỳ xuống về hướng Lưu Gia Thôn, dập đầu ba cái, trên trán cũng dập đầu ra máu:
- Muội muội, đại ca phải đi rồi, gia gia phải dựa vào em tới chiếu cố.
Võ Thuật duỗi tay gạt đi nước mắt trên mặt, từ trên mặt đất đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn xe cảnh sát sắp tiếp cận.
- Không được nhúc nhích, giơ tay lên.
Xe cảnh sát chạy đến, tám gã cảnh sát nhanh từ trên xe cảnh sát nhảy ra ngoài. Tám người ngay ngắn cầm súng, nhắm ngay Võ Thuật.
Khi bọn hắn chứng kiến thảm trạng tên thiếu niên bị giết kia, trong đó có một cảnh sát nhát gan, trực tiếp ói ra.
Gã thiếu niên này, ngoại trừ mặt không biến dạng, rất anh tuấn ra, cả người đều là huyết nhục mơ hồ. Nhìn lại Võ Thuật một thân là máu, cùng với nắm đấm bị phá vỡ, đã biết rõ đây hết thảy là chuyện gì rồi.
Võ Thuật đánh chết gã thiếu niên này.
Cái này phải là bao nhiêu thù hận a.
Gã thiếu niên này tên là Phùng Cơ Luận, là con trai của bí thư thị ủy Phùng Kiến Nhân. Là một loại ngang ngược càn rỡ, làm xằng làm bậy, táng tận thiên lương.
Vốn dùng thân phận bối cảnh của Phùng Cơ Luận, là sẽ không xuất hiện ở nơi thâm sơn cùng cốc này.
Bất quá, bởi vì em gái của Võ Thuật, hắn lại đến.
Võ Thuật có một em gái mười sáu tuổi, tên là Võ Nghệ. Dáng người rất đẹp, là hoa hậu giảng đường của trường Cao trung trọng điểm trong thành phố. Làm người rất thiện lương, thành tích cũng rất tốt.
Mục tiêu của Võ Nghệ chỉ có một, cái kia chính là đuổi theo chân của đại ca nàng Võ Thuật. Dựa vào bản lĩnh thật sự của mình, thi vào Trung Y Học Viện.
Hơn nữa, Võ Nghệ đối với thi vào Trung Y Học Viện, tràn đầy tự tin. Nàng tin tưởng, nàng nhất định có thể thi vào Trung Y Học Viện.
Một hoa hậu giảng đường học giỏi, lại không có bối cảnh gì. Ở xã hội này, đây chính là phi thường nguy hiểm.
Võ Nghệ, từ nhỏ không có theo gia gia của nàng học tập công phu. Không phải nàng không muốn, mà là gia gia của nàng không cho phép nàng học, không dạy.
Một nữ hài tử múa đao múa thương, kia còn có thể thống gì nữa chứ? Còn có nữa là, Võ lão gia tử cũng rất phong kiến.
Một thân công phu của Võ lão gia tử, chỉ truyền nam không truyền nữ.
Ban đầu, có Võ Thuật chiếu cố, không ai dám trêu chọc Võ Nghệ.
Công phu của Võ Thuật là phi thường trâu bò, người cũng rất lớn mật, không sợ trời không sợ đất.
Ai cũng không muốn tìm mất mặt, bị Võ Thuật đánh.
Hiện tại, Võ Thuật thi vào Trung Y Học Viện, đã đi ra Cao trung, Võ Nghệ liền xảy ra chuyện.
Em gái của Võ Thuật, Võ Nghệ, là ở ngay trong nhà của mình. Thiếu chút nữa đã bị con trai bí thư thị ủy, Phùng Cơ Luận cưỡng gian.
Cuối cùng, bị Võ lão gia tử phát hiện, xuất thủ cứu giúp.
Nhưng đây vẫn chỉ là vừa mới bắt đầu.
Phùng Cơ Luận là người nào? Đây chính là con trai bí thư thị ủy, ở trên mảnh thổ địa này, là một tồn tại coi trời bằng vung.
Cưỡng gian không thành, bị đánh.
Phùng Cơ Luận hắn như thế nào nuốt được cơn tức này?
Kết quả là, Phùng Cơ Luận đã kêu một đám giang hồ tới thôn trang này, bắt đầu giáo huấn Võ lão gia tử.
Võ lão gia tử tuy một thân công phu rất cao minh, nhưng cũng chỉ là ngoại gia quyền cước, hơn nữa lớn tuổi, ở đâu là đối thủ của một đám lưu manh.
Vốn Võ lão gia tử là hộ từ bên ngoài đến, không phải người trong Lưu Gia Thôn. Hơn nữa, người trong thôn cũng biết thân phận của Phùng Cơ Luận, cho dù muốn giúp, cũng không dám.
Con trai bí thư thị ủy làm việc, ai dám nói một chữ không?
Cuối cùng, Võ lão gia tử bị thụ chút ít thương tích, nhưng, Phùng Cơ Luận mang người đến, cũng không tốt qua, thương thế đều rất nặng.
Khập khiễng bỏ chạy.