Đương nhiên, Chu Trướng cùng Trịnh Lục hối hận không phải là bị đánh, mà là hối hận không có hung hăng làm thịt Trần Thanh Đế một chầu.
Ăn đồ vật, cùng bị thương, nghiêm trọng kém xa a.
- Con mẹ nó, các ngươi còn không biết xấu hổ nói.
Trần Thanh Đế vỗ giường, trực tiếp đứng lên, vẻ mặt giận dữ, phẫn nộ quát:
- Hai gia hỏa các ngươi chính là tự tìm, lúc ta rời đi đã nói như thế nào?
- Con mẹ nó, các ngươi lại tự cho là đúng, không gọi điện thoại cho ta?
Trần Thanh Đế càng nói càng sinh khí, chửi ầm lên nói:
- Chó chết, ca ca không phải xem các ngươi bị thương, không đánh các ngươi một chầu hung ác là không được. Móa...
- Ta biết rõ các ngươi lo lắng cho ta, không muốn để cho ta đi theo các ngươi cùng một chỗ bị đánh. Bất quá, các ngươi cũng quá coi thường ca ca ta đi à nha?
Trần Thanh Đế nhíu mày, tràn đầy khinh thường nói:
- Chỉ là đám cẩu tạp chủng Hà Gia Tước kia, cũng có thể làm gì được ta sao?
Trần Thanh Đế đương nhiên biết rõ, vì cái gì Chu Trướng cùng Trịnh Lục không gọi điện thoại cho hắn, là muốn bảo hộ Trần đại thiếu hắn, dù chỉ là mấy giờ.
- Oa kháo... Ngươi hung như vậy làm cái gì? Không phát hiện chúng ta đều bị thương nặng như vậy sao? Ngươi lại muốn đánh chúng ta, còn muốn đánh một chầu hung ác.
Trịnh Lục liên tục hừ hai tiếng, nói ra:
- Trần Thanh Đế, ngươi đợi cho chúng ta. Chờ chúng ta ra viện, nhất định sẽ không bỏ qua ngươi. Ngươi đợi phá sản đi.
- Đúng, ăn cho hắn phá sản.
Chu Trướng cũng đi theo kêu gào không thôi.
- Mỗi ngày, bữa bữa đều ăn ở khách sạn năm sao, khách sạn bốn sao chúng ta cũng không nể tình, ăn chết hắn a.
- Mịa, hai người các ngươi đã bị thương thành như vậy, còn không thành thật một chút.
Trên mặt Trần Thanh Đế, tràn đầy dáng tươi cười, đó là một dáng tươi cười vô cùng vui vẻ, ôn hòa.
- Đúng rồi, các ngươi có nhớ số điện thoại của Võ Thuật hay không?
Trần Thanh Đế đều thấy điện thoại của Chu Trướng cùng Trịnh Lục bị rơi vỡ rồi.
Hơn nữa, hiện tại mỗi người đều có điện thoại, số thì lưu trong điện thoại di động là được, ai còn có thể đi nhớ số làm gì.
Quả nhiên, Chu Trướng cùng Trịnh Lục ngay ngắn hướng lắc đầu, tỏ vẻ không có nhớ kỹ.
Hiện tại điện thoại của Chu Trướng cùng Trịnh Lục đều bị đánh nát, Võ Thuật lại không biết số của Trần Thanh Đế. Cho dù thật sự có chuyện gì, muốn tìm bọn hắn, cũng liên lạc không được.
Mà Trần đại thiếu, quyết sẽ không để cho Võ Thuật gặp chuyện không may.
Võ Thuật, cũng là huynh đệ của hắn, là huynh đệ mà Trần Thanh Đế hắn tán thành.
Ai động, thì tàn.
Ai thương, phải chết.
Tuyệt đối sẽ không có bất kỳ tình cảm, vô luận là ai.
Hôm nay là Hà Gia Tước, nếu như là đổi thành thiên tài Lữ gia Lữ Bất Phàm, Trần Thanh Đế cũng quyết không bỏ qua.
Người muốn để cho Trần Thanh Đế hắn chết, Trần Thanh Đế quyết sẽ không để cho đối phương sống. Bất quá, dưới tình huống thời cơ không cho phép. Trần đại thiếu sẽ không động thủ.
Nhưng mà, nếu tổn thương huynh đệ của hắn.
Vô luận là dạng tình huống gì, dạng cục diện gì, Trần Thanh Đế cũng quyết không bận tâm nhiều như vậy, cân nhắc nhiều như vậy.
Chỉ có giết. Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Chỉ có chết.
Đối với giết người, có tâm lý gánh nặng hay không?
Đối với Trần Thanh Đế ở kiếp trước sinh hoạt trong Tu Chân giới, một nơi thực lực vi tôn, khắp nơi đều tràn đầy giết chóc mà nói.
Giết người, có thể có cái rắm gánh nặng?
Một điểm áp lực cũng không có.
Giống như là người bình thường, không cẩn thận giết chết một con kiến. Ngươi sẽ có gánh nặng trong nội tâm sao?
Căn bản là sẽ không để ý.
Trần Thanh Đế giết người, cũng là như thế.
Ở Tu Chân giới kiếp trước, Trần Thanh Đế cũng không phải là người tốt lành gì, trong tay cũng nhiễm không ít máu tươi.
Người muốn Trần Thanh Đế hắn chết, cũng có không ít. Đương nhiên, bọn hắn chỉ là ngẫm lại, cũng không dám, cũng không nỡ giết.
Ai có thể cam đoan, mình vĩnh viễn sẽ không có ngày cầu đến Trần Thanh Đế?
Trần Thanh Đế, đây chính là luyện đan, luyện khí, luyện phù, bày trận... Đại Tông Sư, nhân vật cấp bậc yêu nghiệt a.
Một tồn tại như vậy, ai dám đắc tội?
Chỉ cần một câu, một cái hứa hẹn, những lão quái vật Nguyên Anh kỳ mấy trăm năm không ra mặt một lần kia, đều có thể như chó, bán mạng cho Trần Thanh Đế.
Cùng Chu Trướng và Trịnh Lục hàn huyên một hồi, cuối cùng sau khi lấy được địa chỉ của Võ Thuật, hắn đứng lên nói ra:
- Đợi có thời gian, ta đi quê quán Võ Thuật nhìn xem. Hiện tại các ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ta vẫn chờ các ngươi làm thịt.
- Tuyệt đối chạy không được đâu.
Chu Trướng trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Ngươi cũng về nghỉ ngơi sớm đi, bên Võ Thuật kia có tình huống như thế nào, ngươi phải trước tiên thông tri cho chúng ta.
Tuy Trịnh Lục không nói chuyện, nhưng thái độ cùng Chu Trướng rất giống nhau.
- Ân.
Trần Thanh Đế đi đến cửa phòng bệnh, nhìn Lý Vưu thản nhiên nói:
- Bảo vệ tốt huynh đệ của ta.
- Vâng.
Lý Vưu nghiêm túc nói:
- Thề sống chết bảo hộ.
- Trần Thanh Đế, lão phu có thể tính lần nữa nhìn thấy ngươi rồi.
Trần Thanh Đế vừa ra khỏi phòng bệnh, Mã Quan Thiên vội vội vàng vàng đi tới, một phát bắt được Trần đại thiếu, như sợ Trần đại thiếu chạy vậy.
- Tôi... Tôi đối với Trung y, thực không có hứng thú.
Trần Thanh Đế bất đắc dĩ lắc đầu, nói ra:
- Mã lão, hảo ý của ngài Thanh Đế tâm lĩnh, tâm lĩnh.
- Trần Thanh Đế, ngươi... ngươi không biết, thiên phú của ngươi ở trên Trung y, đây chính là nghịch thiên nhất trong những người ta từng thấy sao?
Mã Quan Thiên lôi kéo Trần Thanh Đế không thả:
- Ngươi muốn suy nghĩ, cân nhắc nữa hay không?
- Mã lão, ngài bắt lấy ta cũng vô dụng.
Trần Thanh Đế thời gian dần qua lấy tay Mã Quan Thiên ra, nói:
- Có nhiều thứ, là không bắt buộc được. Chờ ngày nào đó tôi đối với Trung y cảm thấy hứng thú, tôi sẽ đi tìm ngài.
- A, đúng rồi, ngài có lẽ minh bạch.
Trần Thanh Đế hạ giọng, liếc nhìn phòng bệnh, sau đó nhanh chân bỏ chạy.
- Ngươi... Trần Thanh Đế, ngày mai ta sẽ đi tìm cha của ngươi.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế đào tẩu, Mã Quan Thiên quát lớn.
Về phần ý tứ của Trần Thanh Đế, Mã Quan Thiên đương nhiên đã minh bạch, là không muốn bạo lộ thân phận Trần đại thiếu hắn.
Trong phòng bệnh bệnh viện, Trịnh Lục cùng Chu Trướng thấy một màn như vậy, tất cả đều trợn tròn mắt.