Trần Thanh Đế lắc đầu, hít sâu một hơi, hung hăng càn quấy đi ra:
- Con mẹ nó, ngươi gọi cái rắm? Làm lão tử giật mình.
- Trần Thanh Đế!
Hai mắt Lữ Văn ngưng tụ, trầm thấp kêu lên.
- Là lão tử, như thế nào, nhớ lão tử rồi hả?
Trần Thanh Đế nhíu mày đi tới, thình lình thấy được thi thể trên đất, kinh hãi quát:
- Oa kháo... Các ngươi... Các ngươi... giết người.
- Lữ Văn, lão tử... lần sau lão tử lại tới tìm ngươi...
Sắc mặt Trần Thanh Đế tái nhợt, nhanh chân bỏ chạy.
- Không cần.
Nhìn thấy có người muốn bắt Trần Thanh Đế lại, lại bị Lữ Văn mở miệng ngăn cản.
Bắt Trần Thanh Đế có làm được cái gì? Chẳng lẽ còn muốn giết người diệt khẩu hay sao? Tuy Lữ Văn hắn rất muốn giết Trần Thanh Đế, nhưng hắn dám sao?
Rất hiển nhiên, Lữ Văn hắn không dám.
- Hắn đến đây lúc nào?
Lữ Văn cũng không biết là như thế nào, đột nhiên hỏi lên một câu như vậy.
- Là vừa đến, sau đó đã bị ta phát hiện.
Tên cao thủ phát giác Trần Thanh Đế kia nói.
Trần Thanh Đế ly khai bệnh viện, vẫn cứ cảm giác không đúng, lái xe cấp tốc chạy về Trung Y Học Viện.
Nhưng mà, khi hắn đi vào Trung Y Học Viện lại nghe nói, Trịnh Lục cùng Chu Trướng bị bắt.
Sắc mặt Trần Thanh Đế, lập tức vô cùng âm trầm.
- Bị trảo đi rồi?
Trong lòng Trần Thanh Đế run lên, hắn biết rõ, người bắt Trịnh Lục cùng Chu Trướng đi, tất nhiên là Hà Gia Tước.
Bọn hắn là muốn trả thù.
- Là Hà Gia Tước cùng mẹ của hắn, mang theo cảnh quan bắt bọn hắn đi. Hơn nữa, vẫn là trước đánh một trận mới mang đi, bị đánh rất thảm.
Mạch Hoa Bích thổn thức không thôi, nhìn có chút hả hê nói:
- Ngươi vẫn là đi nhanh lên, nếu như đi chậm, chỉ sợ ngươi có thể nhặt xác thay Trịnh Lục cùng Chu Trướng rồi.
Mạch Hoa Bích vẫn có chút bối cảnh, vừa vặn nhận thức người bắt Trịnh Lục cùng Chu Trướng đi là cục cảnh sát nào. Mà sở dĩ nàng nói cho Trần Thanh Đế, chính là muốn mượn tay Đậu Giang Hồng, hung hăng giáo huấn Trần Thanh Đế một chầu.
Trần đại thiếu không biết cục cảnh sát ở đâu, tìm không thấy, như thế nào bị đánh?
Phải biết rằng, Mạch Hoa Bích là phi thường thống hận Trần đại thiếu.
Đối với thái độ của Mạch Hoa Bích, bộ dáng nhìn có chút hả hê, Trần Thanh Đế tuy phẫn nộ, lại không có thời gian so đo cùng nàng. Bằng không thì Trần đại thiếu quyết sẽ hung hăng đánh cho nàng một tát.
- Nếu như huynh đệ của ta xảy ra chuyện gì, toàn bộ các ngươi đều phải chết.
Toàn thân Trần Thanh Đế tràn ngập sát khí, quay người chạy ra ngoài.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế ly khai, Mạch Hoa Bích càng là cười lạnh liên tục:
- Tuy ngươi có thể đánh nhau, nhưng mà, chỗ đó là cục cảnh sát. Cảnh quan đều mang theo súng ngắn, có thể đánh nhau thì làm được cái gì?
Mạch Hoa Bích cảm giác rất sung sướng, rất vui vẻ. Nàng giống như đã tưởng tượng đến cảnh, Trần Thanh Đế bị đánh tàn phế, thậm chí là bị đánh chết.
Một loại khoái cảm không hiểu tuôn vào trong lòng Mạch Hoa Bích.
Ông...
Trần Thanh Đế khởi động xe, đưa tốc độ lên tới nhanh nhất. Toàn thân hắn tràn ngập sát khí, thúc dục linh khí trong cơ thể, phát huy kỹ thuật lái xe đến cực hạn trước nay chưa từng có.
Từ Trung Y Học Viện, đuổi tới cục cảnh sát mà Mạch Hoa Bích nói, dưới tình huống bình thường cần một giờ mới có thể tới.
Một giờ?
Cái này đối với Trần Thanh Đế mà nói, thật sự là quá dài. Dù chỉ là một giây đồng hồ, cũng quá dài...
Sau khi lao ra Trung Y Học Viện, Trần Thanh Đế cũng không có giảm tốc độ. Không chỉ có như thế, còn đang không ngừng gia tốc.
10 phút sau, Trần Thanh Đế đi tới cục cảnh sát.
Lộ trình một giờ, Trần Thanh Đế chỉ dùng 10 phút thời gian. Do đó có thể thấy được, Trần đại thiếu là gấp cỡ nào. Đồng thời, cũng đem kỹ thuật điều khiển phát huy đến cực hạn.
- Ngàn vạn lần không nên gặp chuyện không may!
Trần Thanh Đế rất nhanh xuống xe, vẻ mặt âm trầm, thần thức rất nhanh tản ra, tìm kiếm Trịnh Lục cùng Chu Trướng.
- Muốn chết.
Trần Thanh Đế đã cảm giác được, hô hấp của Chu Trướng cùng Trịnh Lục trở nên rất yếu. Không cần hỏi, nhất định là bị đánh rất thảm.
- Ngươi là người nào, tới đây làm gì?
Trần đại thiếu mới vừa vào cục cảnh sát, một gã cảnh quan đột nhiên tức giận quát.
Hắn làm cảnh quan nhiều năm như vậy, chưa từng có bái kiến người nào, vậy mà sẽ hung hăng càn quấy xông vào cục cảnh sát như thế.
- Cút!
Trần Thanh Đế khẽ quát một tiếng, một cước trực tiếp đạp tới. Tên cảnh quan kia còn không biết là chuyện gì xảy ra, liền cảm giác trên ngực đau nhức kịch liệt, cả người trực tiếp bay ngược mà ra. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Đồng dạng, hắn như thế nào cũng không ngờ, thậm chí có người lá gan sẽ lớn như thế. Công nhiên đánh cảnh sát, vẫn là ở bên trong cục cảnh sát.
Thời điểm cảnh quan khác kịp phản ứng, lại phát hiện, lúc này thân ảnh Trần Thanh Đế đã không thấy?
Chẳng lẽ là gặp quỷ rồi?
- Cứu tỉnh bọn hắn cho lão nương, tiếp tục đánh.
Trần Thanh Đế vừa tới bên ngoài phòng thẩm vấn, chợt nghe thanh âm tàn nhẫn của Đậu Giang Hồng rống giận.
Phanh!
Một tiếng vang thật lớn đột nhiên vang lên, cửa phòng thẩm vấn trực tiếp bị bạo lực đá văng. Vẻ mặt Trần Thanh Đế tràn đầy sát khí, thình lình xuất hiện ở ngoài cửa.
Khi Trần Thanh Đế chứng kiến bộ dáng của Trịnh Lục cùng Chu Trướng trong phòng thẩm vấn, toàn thân run rẩy, tròng mắt muốn nứt, biểu lộ cũng trở nên vô cùng dữ tợn.
Đây chính là bị đánh đến ngất xỉu.
Một màn này, khiến cho Trần Thanh Đế sát khí càng mạnh!
Cửa phòng thẩm vấn, đột nhiên bị bạo lực đá văng, bốn gã tay chân vừa muốn cứu tỉnh Chu Trướng cùng Trịnh Lục kia liền ngừng lại.