Viên Cầu càng là khoa trương, trừng lớn hai mắt, giống như là xem quái vật nhìn Trần đại thiếu. Con mẹ nó, ca ca ta cảm thấy mình đã rất đen, không nghĩ tới Trần đại thiếu này so lão tử còn hắc hơn.
Quả thực là con mẹ nó quá ác.
Chín mươi tỷ? Choáng nha, cũng chỉ có Trần đại thiếu có thể nói ra miệng. Hơn nữa, hiện tại ngươi cũng đã mười tám rồi, ngươi còn có thể sống chín mươi năm nữa hay sao, con mẹ nó còn không so đo?
Công phu sư tử ngoạm, cũng không nên mở lớn như vậy a.
Bất quá, Viên Cầu cảm thấy rất thoải mái. Sự tình làm thịt Lữ gia, hắn không thể không nghĩ tới, nhưng cho tới bây giờ không dám làm qua.
Tại thời khắc này, Viên Cầu quyết đoán đem Trần Thanh Đế trở thành thần tượng. Đồng thời đã nghĩ, có phải ngày nào đó cũng tìm chút lý do, lừa Lữ gia thoáng một phát hay không?
Sống thêm chín mươi năm? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Rất nhiều sao?
Trần đại thiếu cũng ngại nói ít, vạn nhất ở trong chín mươi năm xài hết chín mươi tỷ rồi. Còn lại vài thập niên, mấy trăm năm, hơn một ngàn năm, thậm chí càng lâu, lấy tiền đâu xài đây?
- Ngươi còn đứng đó làm gì? Hiện tại trả tiền, lão tử lập tức rời đi.
Trần Thanh Đế rất có một bộ là mẹ vô lại, nói ra:
- Về phần nhà xưởng chế dược kia của lão tử, ngươi muốn như thế nào thì cứ làm như thế ấy, lão tử không hỏi qua.
- Đương nhiên, nếu như lão tử xài hết tiền rồi, vẫn sẽ đến tìm ngươi hỏi thêm.
Trần Thanh Đế nhíu mày, chém xéo mắt nói:
- Chỉ là chín mươi tỷ, sao đủ cho ta xài chứ?
Viên Cầu trực tiếp quỳ xuống.
Sắc mặt Lữ Văn cũng trở nên càng thêm khó coi. Con mẹ nó, chín mươi tỷ? Ngươi nghĩ Lữ gia chúng ta là nơi in tiền hay sao? Còn không đủ xài? Ngươi là ăn tiền chắc?
- Cục trưởng Cục y tế, lệnh cưỡng chế Thanh Đế dược nghiệp các ngươi chỉnh đốn vô thời hạn, đó là sự tình của Cục y tế, ngươi tìm đến Lữ gia chúng ta làm gì?
Sắc mặt Lữ Văn trầm xuống, lạnh giọng nói ra:
- Trần Thanh Đế, ngươi thực cho là ta trị không được ngươi? Ngươi muốn làm gì thì làm sao? Lữ gia cũng là nơi ngươi có thể đập phá hay sao?
- Với ngươi không có liên quan sao? Con mẹ nó, lão tử như thế nào nghe nói, cái gì chó má Cục trưởng Cục y tế kia là người của ngươi?
Vẻ mặt Trần Thanh Đế hoài nghi nhìn Lữ Văn, nói ra:
- Chẳng lẽ tên chó chết kia không phải người Lữ gia các ngươi?
- Hừ, đương nhiên không phải rồi.
Lữ Văn hừ lạnh một tiếng, không chút suy nghĩ, trực tiếp phủ nhận. Dưới loại tình huống này, hắn có thể thừa nhận sao?
Bất quá, Trần đại thiếu ngươi thật đúng là đủ phế vật, vậy mà hỏi ra loại vấn đề này. Cục trưởng Cục y tế kia, không phải người Lữ gia chúng ta, không có ta gật đầu. Hắn làm sao dám ra tay với Trần gia các ngươi?
- Không phải? Lữ Văn lão đầu, ngươi không có gạt ta ?
Nhìn thấy Lữ Văn lắc đầu, Trần Thanh Đế nhíu mày, quanh quẩn đầu, vội ho một tiếng nói ra:
- Khục khục... Cái kia... Xem ra là hiểu lầm. Thật sự là hiểu lầm.
- Ta cũng là nghe người khác nói, Cục trưởng Cục y tế kia là người Lữ gia các ngươi.
Vẻ mặt Trần Thanh Đế như người vô tội nói:
- Ta là nghĩ, tên cục trưởng chó má kia, nếu như không phải người Lữ gia các ngươi. Không có mệnh lệnh của Lữ gia các ngươi. Bọn hắn sao dám ra tay với Thanh Đế dược nghiệp của Trần gia chúng ta?
- Mới... ta mới tới tìm các ngươi, khục khục... cái kia thật sự là hiểu lầm. Ta cũng là bị người lừa. Là người bị hại.
Trần Thanh Đế lập tức giận dữ:
- Con mẹ nó, thậm chí có người dám lừa gạt lão tử, thật sự là không muốn sống.
- Còn có tên cục trưởng chó chết kia, con mẹ nó, không phải người Lữ gia, cũng dám đụng đến sản nghiệp Trần gia bọn ta.
Trần Thanh Đế vung tay lên, nói :
- Các huynh đệ, đi, đi với ta tới nhà tên cục trưởng chó má kia. Lão tử muốn biết, rốt cuộc là ai cho hắn gan chó lớn như vậy.
Nói xong, Trần đại thiếu xoay người rời đi, về phần Lữ Văn, trực tiếp bị Trần đại thiếu bỏ qua.
- Chậm đã...
Trong lòng Lữ Văn run lên, liên tục kêu lên.
Cái này nếu để cho Trần đại thiếu xét nhà Cục trưởng Cục y tế, ở dưới Trần đại thiếu ép hỏi, nói ra chút gì đó, mặt của Lữ Văn còn để vào đâu?
Mặc dù nói, đây cơ hồ là không thể nào.
Nhưng mà, người ta là thay Lữ gia làm việc, cuối cùng bị tịch thu tài sản, bị đánh, thậm chí bị giết chết. Lữ gia không xuất đầu thay bọn hắn, cuối cùng ai còn dám đi theo Lữ gia? Tiếp tục làm việc thay Lữ gia?
- Ông gọi ta làm gì? Không thấy ta còn có chính sự muốn làm sao? Chẳng lẽ...
Trần Thanh Đế nhíu mày, hai mắt híp lại thành một tuyến, nói ra:
- Lữ Văn lão đầu, chẳng lẽ ông còn muốn cho lão tử bồi tổn thất hay sao?
- Khục khục...
Lữ Văn vội ho một tiếng, cưỡng ép lửa giận trong lòng, nói ra:
- Cái kia thì không có, ta là muốn nói cho ngươi biết, ta có thể dọn dẹp Cục trưởng Cục y tế kia.
- Ông có thể dọn dẹp? Ông không phải nói, hắn không phải người Lữ gia các ngươi sao? Ông dọn dẹp như thế nào?
Trần Thanh Đế hung hăng càn quấy nói:
- Không biết là ai cho hắn gan chó, ngay cả Trần gia chúng ta, hắn cũng không để vào mắt, ông dọn dẹp cái rắm?
- Cục trưởng Cục y tế kia tuy không phải người Lữ gia ta, bất quá, hắn còn nằm trong phạm vi ta quản lý.
Lữ Văn vô cùng chăm chú, nghiêm túc nói:
- Ta gọi điện thoại cho hắn, nếu như hắn còn cố ý muốn đóng cửa Thanh Đế dược nghiệp, ta sẽ trực tiếp miễn chức vụ của hắn.
Hiện tại Lữ Văn cũng sắp nghẹn ra nội thương.
Bị Trần đại thiếu mắng, lại không thể mắng lại, chỉ có thể nghe.
- A?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Lữ Văn lão đầu, không nghĩ tới ông còn ngưu bức như vậy. Chuyện này giao cho ông rồi, hiện tại ta trở về chờ đợi tin tức. Con mẹ nó, dám cắt tài lộ của lão tử, thực là muốn chết.