Trần Thanh Đế hừ lạnh một tiếng, một cước đạp bay Hướng Diễm.
- Hướng Diễm!
Nhìn thấy Hướng Diễm bị Trần Thanh Đế một cước đạp bay, Thượng Quan Niên đã kịp phản ứng, không dám có chút do dự, thân thể khẽ động, nhanh thò tay đi đón Hướng Diễm.
- Oanh!
Một tiếng trầm đục, Thượng Quan Niên tiếp được Hướng Diễm, sắc mặt biến đổi, cả thân thể không ngừng lui về phía sau, đánh tới trên tường mới ổn định lại.
Oanh!
Thượng Quan Niên vừa đứng vững, sắc mặt càng thêm khó coi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế, toàn thân tràn ngập sát khí.
Bởi vì, Trần Thanh Đế đem con của hắn, Thượng Quan Giang Vũ một cước đá ngã xuống đất.
Rầm rầm rầm...
Trần Thanh Đế đối với Thượng Quan Giang Vũ bị hắn đá ngã xuống đất, là một hồi đạp mãnh liệt, nhất là mặt cùng miệng, đã bị Trần đại thiếu đại lượng chiếu cố.
- A...
Thượng Quan Giang Vũ kêu thảm thiết liên tục, chỉ cảm giác mặt của mình tê liệt, xương mũi đã nát bấy. Xương cốt toàn thân, cũng không biết đã gãy bao nhiêu cái.
Toàn thân đều kịch liệt đau nhức, cả thân thể đều không có chút quy luật nào không ngừng run rẩy.
Hắn là muốn hôn mê cỡ nào, hoặc là trực tiếp chết đi coi như xong.
Oanh!
Trần đại thiếu đối với hai chân của Thượng Quan Giang Vũ, hung hăng đạp một cước, Thượng Quan Giang Vũ phát ra một tiếng kêu thảm thiết, hạnh phúc hôn mê.
Rốt cục có thể mất đi tri giác.
Chỉ là, Thượng Quan Giang Vũ lại không biết, lúc này đồ vật ở giữa hai chân của hắn, ở dưới một cước này của Trần đại thiếu, đã bị đạp nát rồi.
Tiểu huynh đệ dưới khố, treo rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trứng, đã nát bét.
Oanh!
Ngay sau đó, Trần Thanh Đế một cước đá vào bên hông Thượng Quan Giang Vũ, Thượng Quan Giang Vũ đã hôn mê trực tiếp bị Trần đại thiếu đạp bay, đập tới Thượng Quan Niên.
- Vũ nhi!
Thượng Quan Niên nhìn thấy một màn này, vứt Hướng Diễm ở trong ngực ra mặt đất, nhanh đi tiếp Thượng Quan Giang Vũ.
Phốc!
Thượng Quan Niên thành công tiếp được Thượng Quan Giang Vũ, chỉ cảm giác lồng ngực của mình, như là nhận lấy trọng kích, phun ra một ngụm máu tươi.
Hiển nhiên, trước sau tiếp được Hướng Diễm cùng Thượng Quan Giang Vũ, Thượng Quan Niên đã bị nội thương.
- Vũ nhi, con như thế nào? Con có làm sao không? Không nên làm cha sợ...
Thượng Quan Niên nhìn về chỗ giữa hai chân Thượng Quan Giang Vũ, lập tức tròn mắt, liên tục lui về phía sau mấy bước.
Thượng Quan Niên biết rõ, con của hắn, tiểu huynh đệ dưới khố của Thượng Quan Giang Vũ, đã triệt để phế đi.
- Trần Thanh Đế...
Hai mắt Thượng Quan Niên sung huyết, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế, điên cuồng gào thét:
- Mày đoạn tử tôn của tao, tao muốn giết mày, giết mày.
- Mày xác định?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Nếu mày xác định mày có thể giết ta? Mà không phải, tất cả các ngươi đều chết ở chỗ này?
- Tuy Trần Thanh Đế ta không phải người tốt lành gì, nhưng con trai cặn bã cùng nữ nhân của ngươi lại chạm đến điểm mấu chốt của ta.
Trần Thanh Đế mặt mũi tràn đầy khinh thường, lạnh giọng quát:
- Không muốn chết, hiện tại cút ngay cho ta.
- Mày...
Thượng Quan Niên nhìn hằm hằm Trần Thanh Đế, nhưng cũng biết, hắn căn bản không phải là đối thủ của Trần Thanh Đế. Nếu như Trần đại thiếu thực muốn giết bọn hắn, tối đa chỉ là hắn có thể miễn cưỡng có hi vọng đào tẩu.
Thượng Quan Niên hắn đào tẩu rồi, Hướng Diễm cùng Thượng Quan Giang Vũ thì sao?
Tuy Thượng Quan Niên vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng biết, nơi đây không nên ở lâu. Chịu đựng lửa giận trong lòng, ôm Thượng Quan Giang Vũ đã hôn mê, kéo Hướng Diễm lên.
- Chúng ta đi!
Thượng Quan Niên âm trầm nói.
- Đi? Hắn đánh em cùng con thành như vậy, sao có thể bỏ qua?
Hướng Diễm đã biến thành đầu heo, như là bị điên tức giận quát:
- Thượng Quan Niên, ông đến cùng có phải là nam nhân hay không?
Ba!
Một tiếng giòn vang, Thượng Quan Niên cái gì cũng không nói, một cái tát hung hăng đánh vào trên mặt đã biến thành đầu kia của Hướng Diễm.
- Ông... Thượng Quan Niên, ông lại dám đánh tôi?
Hướng Diễm bụm mặt, chỉ vào Thượng Quan Niên, quát:
- Tôi cùng con trai bị người đánh, ông vậy mà lùi bước, hiện tại còn đánh tôi?
- Không muốn chết, thì nhanh đi cho tôi.
Trên mặt Thượng Quan Niên, lập tức trở nên vô cùng âm trầm, lôi kéo Hướng Diễm đi ra ngoài.
- Thượng Quan Niên, ông không phải nam nhân, ông đừng kéo tôi, tôi muốn báo thù cho con...
Hướng Diễm không ngừng giãy giụa, lại tránh không khỏi, chỉ vào Trần Thanh Đế chửi ầm lên nói:
- Ngươi cái cẩu tạp chủng này, tao nhất định phải giết mày, còn Lý gia các ngươi nữa, toàn bộ đều phải chết.
- Thượng Quan Niên, ông đến cùng có phải nam nhân hay không? Ông xem tôi cùng con trai bị cẩu tạp chủng Trần Thanh Đế kia đánh thành bộ dáng gì rồi hả?
Bị Thượng Quan Niên kéo đến trên xe, Hướng Diễm chỉ vào Thượng Quan Giang Vũ trong ngực, giống như người đàn bà chanh chua, mắng:
- Huyết tính bình thường của ông đi đâu rồi? Sớm biết hôm nay ông sẽ uất ức như vậy, lão nương đã không gả cho ông rồi.
- Câm miệng cho tôi.