Nhưng mà Lữ Bất Phàm không chỉ có không ngốc, còn là Lữ gia thiên tài, tâm kế, thủ đoạn đều phi thường lợi hại, ngoại trừ tên nho nhã ra thì chính là một cái âm người.
Người như vậy, coi như là bị Trần Phong Nhiên ám sát, tập kích, nhưng không phải không chết sao? Dù phẫn nộ ra sao, cũng quyết sẽ không giết Trần Phong Nhiên.
Trần Chấn Hoa sẽ cảm giác có bí ẩn ở bên trong, những hắn không quan tâm. Quan tâm chính là, con của hắn thật sự bị giết.
Điểm này, như vậy đủ rồi.
Có lẽ là lúc ấy đầu óc Lữ Bất Phàm choáng, ai biết rõ a?
Người đã bị chết, cái kia chính là chết rồi.
Nghe Lữ Văn phủ nhận, che chở Lữ Bất Phàm, cực lực nói Lữ Bất Phàm thành người bị hại, làm cho Lữ Bất Phàm cùng việc này không có một xu quan hệ, Trần Thanh Hoa dưới sự giận dữ, trực tiếp lấy video ra.
Quả nhiên, sau khi Lữ Văn thấy được video, sắc mặt lập tức trở nên khó coi không thôi.
Bằng chứng như núi a.
Mặc dù nói đoạn video này, dùng năng lực của Lữ Văn hắn, muốn bảo trụ Lữ Bất Phàm vẫn là phi thường nhẹ nhõm. Nhưng mà, Lữ Bất Phàm chưa bắt đầu kiếp sống chính trị, đã lưu lại một vết nhơ mà cả đời khó có thể phai mờ.
Về sau cho dù Lữ Văn nâng đỡ như thế nào, thủ đoạn của Lữ Bất Phàm khôn khéo như thế nào, cũng không cách nào đi đến đỉnh phong của con đường làm quan. Ít nhất, muốn tới được vị trí của Lữ Văn, cái kia quyết không có khả năng.
Một điểm hi vọng cũng không có, trừ khi tất cả thể lực đối lập của Lữ gia đều chết hết. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Chứng kiến đoạn video này, Lữ Văn lập tức giống như là già nua hơn mười mấy tuổi . Lữ Văn tinh tường ý thức được, Lữ gia của mình, bởi vì đoạn video này, lâm vào một tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Dùng không được bao lâu, lực ảnh hưởng trên chính trị của Lữ gia bọn hắn, sẽ biến mất.
Dù sao niên kỷ của Lữ Văn đã không còn nhỏ rồi, hắn còn có thể sống được bao lâu? Hắn chết, ai đến chèo chống Lữ gia? Lữ Bất Phàm đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Hơn nữa, Lữ Văn cũng tin tưởng, dùng năng lực của Lữ Bất Phàm, tương lai tất nhiên sẽ làm Lữ gia phát triển càng cường đại hơn, vượt qua Lữ Văn hắn cũng không phải vấn đề gì.
Nhưng hiện tại thì sao?
Bởi vì đoạn video này, Lữ Bất Phàm có một vết nhơ không thể xóa nhòa trong lý lịch, đã chú định thành tựu của hắn sẽ không quá cao. Muốn vượt qua Lữ Văn, đó tuyệt đối không có khả năng.
Cho dù là làm được vị trí hiện tại của Lữ Văn, cũng là một loại hy vọng xa vời.
Không cách nào làm được vị trí hiện tại của Lữ Văn, cái kia chính là đại biểu cho thực lực Lữ gia sẽ không mạnh mẽ như hiện tại nữa, lực ảnh hưởng trên chính trị, cũng không có lớn như hiện tại.
Lữ Văn có thể làm tới vị trí hôm nay, là đắc tội với không ít người. Tuy hắn âm thầm xử lý không ít, nhưng mà còn có người, hắn không có năng lực xử lý.
Đợi cho ngày nào đó hắn chết rồi, ai đến chèo chống Lữ gia? Cho dù có thể chống đỡ được, cừu gia của Lữ gia, há có thể để cho con cháu hắn sống khá giả sao?
Ở thời khắc này, Lữ Văn có một cảm giác không người kế tục.
Sớm biết có một đoạn video như vậy, Lữ Văn hắn há có thể để cho Trần Chấn Hoa muốn nện như thế nào thì nện sao? Tất cả những cái kia đều là gia nghiệp Lữ gia a.
Nhìn Trần Chấn Hoa mang theo một đội nhân mã ly khai, trong hai tròng mắt của Lữ Văn bắn ra hàn mang bốn phía, sắc mặt cũng âm trầm ngoan độc.
- Muốn bảo toàn Lữ gia, xóa đi vết bẩn trên người Lữ Bất Phàm, vậy thì phải tiêu diệt Trần gia.
Lữ Văn trầm ngâm một tiếng, thầm nghĩ trong lòng:
- Trần Chấn Hoa cùng Trần lão gia tử vừa chết, Trần gia sẽ cái gì cũng không phải.
Bởi vì Lữ Bất Phàm hạ lệnh giết người, là Trần gia Trần Phong Nhiên, cho nên mới lưu lại vết bẩn.
Mà thế lực Trần gia cường hãn, là vì Trần Chấn Hoa cùng Trần lão gia tử tồn tại.
Bọn hắn vừa chết, thế lực Trần gia không còn tồn tại. Dùng thủ đoạn của Lữ Văn, muốn tiêu trừ vết bẩn của Lữ Bất Phàm, còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Người chết như đèn tắt!
- Trần lão gia tử chưa đủ sợ hãi, hắn sống cũng sống không được bao lâu.
Trong nội tâm Lữ Văn tràn đầy sát cơ nồng đậm:
- Trần Chấn Hoa còn trẻ, hắn mới thật sự là uy hiếp.
Về phần những người Trần gia khác, Lữ Văn căn bản không có để vào mắt.
- Hừ, dù sao Trần gia đã bị chết một cái. Như vậy, Trần Thanh Đế kia cũng không cần phải lưu lại.
Trong lòng Lữ Văn hung ác:
- Trần lão gia tử coi trọng Trần Thanh Đế như thế, nếu như Trần Thanh Đế chết rồi, không biết Trần lão gia tử có thể thừa nhận được sự đả kích này không? Còn có thể sống hay không?
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi Trần Thanh Đế rời giường, mua điểm tâm cho Trương Kiều, cùng với dựa theo Trương Kiều yêu cầu, mua đại lượng rau quả, hoa củ, các loại đồ vật.
Nữ hầu gì đó, tạm thời Trương Kiều không cần, bản thân mình có thể nấu cơm. Chỉ cần có đầy đủ tài liệu, nàng cũng là đói không được.
Đối với cái này, Trần Thanh Đế không chút suy nghĩ liền trực tiếp đáp ứng.
Chuẩn bị xong hết thảy, Trần Thanh Đế thuận tiện ăn bữa sáng, sau đó mới trở lại biệt thự của mình. Hết cách rồi, vì không lãng phí nhiều thời gian hơn, Trần đại thiếu cần đi Huyết Nhận một lần mới được.
Chỉ là, đợi trái đợi phải, đã đến thời điểm ăn cơm trưa, Trần Chấn Hoa lại không có đến, ngược lại là Viên mập mạp ở ngày hôm qua bị Quân Thần dọa chạy đi đến.
- Trần đại thiếu, gần đây không có chuyện gì chứ?
Trong phòng khách biệt thự, Viên Cầu đi tới bên cạnh Trần Thanh Đế đang ngồi ở trên ghế sa lon xem tivi. Không ngừng xoa xoa hai tay như nải chuối, vẻ mặt chờ mong.
- Có lẽ không có chuyện đại sự gì?
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu.
Trần Thanh Đế biết rõ, đến bây giờ Trần Chấn Hoa cũng không có đến. Rất hiển nhiên, Trần Chấn Hoa bên trong phẫn nộ, đã quên sự tình muốn ném Trần đại thiếu vào Huyết Nhận rồi.