Trần Chấn Hoa phát hiện, Trần Thanh Đế vẫn là Trần Thanh Đế trước kia, như cũ là cuồng vọng tự đại, không để bất luận kẻ nào vào mắt, xem thường bất luận kẻ nào.
Cái này làm cho Trần Chấn Hoa, không khỏi có chút thất vọng.
Sau khi Trần Chấn Hoa rời khỏi, Trần đại thiếu cũng không có nhàn rỗi, Trương Kiều còn đang nằm chờ hắn đưa cơm tới.
- Lữ Đông, ngươi... ngươi rốt cuộc đã tới.
Trương Kiều nằm ở trên ghế sa lon, nhìn thấy Trần Thanh Đế đi tới, hữu khí vô lực nói.
Trương Kiều chỉ là ăn điểm tâm, lại trải qua tẩy mao phạt tủy, hiện tại đã đói đến ngực dán sau lưng rồi, không có một chút khí lực.
- Tới rồi, đây không phải vì đưa cơm cho cô ăn sao?
Trần Thanh Đế đem đồ ăn mua được cùng với tiền còn lại, đặt ở trên bàn, nói ra:
- Chẳng lẽ còn để tôi đút cho cô ăn?
- Không cần.
Nhìn thấy có đồ ăn, Trương Kiều lập tức tinh thần tỉnh táo, rất nhanh từ trên ghế salon nhảy xuống, chạy đến bên cạnh bàn ăn, cũng không làm chuẩn bị, liền điên cuồng càn quét.
Trần đại thiếu chỉ là Luyện Khí tầng năm, không có đạt tới cảnh giới Tích Cốc, một ngày chưa ăn cơm, bao tử cũng rất đói bụng. Hơn nữa, Trương Kiều ăn hưng phấn như vậy, hắn cũng Phong Quyển Tàn Vân đi theo.
Ăn cơm chiều xong, Trần đại thiếu giao hơn hai vạn cho Trương Kiều, nói ra:
- Trương Kiều, ngày mai ta sẽ tìm cho cô mấy người giúp việc tới. Hai ngày gần đây, ta có chút việc bận, không có biện pháp tới.
Trần Thanh Đế vì về sau không lãng phí thời gian, cần đi Huyết Nhận một chuyến. Cho nên, mấy ngày gần đây thật đúng là không có nhàn rỗi tới chiếu cố Trương Kiều.
Mà cái bộ dáng này của Trương Kiều, lại không thể đơn giản đi ra ngoài.
Lúc nào Trương Kiều triệt để hoàn thành tẩy mao phạt tủy, tiến hành tu luyện, có thể hoàn mỹ khống chế sức hấp dẫn của mình, Trần đại thiếu mới yên tâm cho nàng đi ra ngoài.
Hiện tại Trương Kiều là không cách nào khống chế mị hoặc của mình, cho nên mới làm cho nam nhân vừa nhìn thấy, vật dưới háng mỗi người đều cứng rắn lên.
Đợi đến lúc có thể khống chế mị hoặc của mình, đến lúc kia, Trương Kiều mới thật sự là đáng sợ. Nàng muốn ai ngạnh, người đó sẽ ngạnh, không muốn ai ngạnh, ngươi thật đúng là đừng muốn ngạnh .
- Dù sao đừng cho ta bị đói là được, ngươi có việc bận thì cứ làm đi.
Trương Kiều tỏ vẻ không có bất kỳ ý kiến. Mà nàng, bề ngoài giống như cũng là bị đói sợ, há miệng ngậm miệng đều là đừng cho nàng chịu đói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
- Vậy là tốt rồi, thời gian không còn sớm, cô cũng trở về phòng nghỉ ngơi đi.
Trần Thanh Đế nhìn đống bừa bộn trên bàn ăn, lắc đầu, hắn cũng không có công phu thu thập, cho tới bây giờ cũng không có làm qua như vậy.
- Ngươi đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, thức đêm đối với nam nhân thật không tốt, ở đây giao cho ta.
Rất rõ ràng, theo như lời Trương Kiều, thức đêm đối với nam nhân không tốt, là chỉ phương diện kia của Trần đại thiếu.
Trương Kiều là vẫn cho rằng cái đồ chơi kia của Lữ Đông không dùng được, cho nên mới không ngừng gia tăng mị hoặc của nàng đối với nam nhân, từ đó đến kích thích hắn.
Ngươi cũng không được, nếu như cố gắng nhịn, chẳng phải là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương sao? Lúc nào có thể trị liệu tốt? Muội tử ta, lúc nào mới có thể khôi phục tự do a.
Về phần thu thập bàn ăn, làm nội trợ, đối với Trương Kiều mà nói, vẫn là vô cùng đơn giản. Làm một hài tử sơn thôn, đối với thủ công nghiệp, còn có thể lạ lẫm sao? Còn có thể không biết sao?
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, đối với thủ công nghiệp, hắn thật là tỏ vẻ bất lực.
- Trải qua hai lần tẩy mao phạt tủy, tạp chất trong cơ thể Trương Kiều đã xuất ra không sai biệt lắm.Tùy tiện đi vào một gian phòng, Trần Thanh Đế nằm ở trên giường, thầm nghĩ trong lòng:
- Hôm nay, Mị Cốt của Trương Kiều đã bày ra, tối đa lại tiến hành hai lần, là có thể triệt để hoàn thành tẩy mao phạt tủy.
- Đợi cho Trương Kiều tẩy mao phạt tủy thành công, sẽ bắt đầu cho nàng tu luyện công pháp Mị Cốt.
Trần Thanh Đế âm thầm nhẹ gật đầu:
- Xem ra phải rút chút thời gian, chọn lựa cho nàng một bộ công pháp tu luyện thích hợp với Mị Cốt của nàng. Bất quá, bây giờ không phải là thời điểm cân nhắc cái này.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế tâm niệm vừa động, Càn Khôn Đỉnh nguyên vẹn xuất hiện ở trong tay của hắn.
- Thuận thành Thần, nghịch thành Ma, thuận nghịch song tu, ở giữa Thần Ma.
Trần Thanh Đế nhíu mày:
- Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, ta khẳng định là phải tu luyện. Bất quá, ta nên lựa chọn con đường nào?
Bày ở trước mặt Trần đại thiếu có ba con đường: thuận, nghịch, thuận nghịch song tu!
Nên lựa chọn con đường nào?
Cùng lúc đó, tại bệnh viện Dương Xuân, tuy Lữ Bất Phàm đã sớm tỉnh lại, nhưng vẫn ở vào trạng thái nửa thanh tỉnh nửa hôn mê. Thương thế của hắn, so với bên ngoài còn muốn nặng hơn nhiều lắm.
Cho tới bây giờ mới chính thức tỉnh táo lại.
Lữ Bất Phàm vừa tỉnh táo lại, chứng kiến Lữ Văn thủ hộ ở một bên, liền nói:
- Gia gia, Trần Phong Nhiên chết rồi.
- Phàm nhi, những chuyện này ông đã biết rõ.
Lữ Văn trầm ngâm một tiếng, nhìn Lữ Bất Phàm trên giường bệnh, nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Cháu định xử lý chuyện này như thế nào?
Chỉ cần Lữ Bất Phàm không có việc gì, chuyện gì đối với Lữ Văn mà nói cũng không phải đại sự.
Không phải là giết Trần Phong Nhiên thôi sao?
Có cái gì quá không được hay sao? Cũng không phải Lữ Bất Phàm tự mình động thủ giết.
Tuy Lữ Văn đã có phương pháp giải quyết của mình, nhưng mà, hắn vẫn là muốn biết, cháu trai hắn coi được nhất, ở dưới loại tình huống này, đến cùng sẽ làm ra quyết định như thế nào.
Thời điểm một người ở trước nguy cơ, có thể làm được gặp nguy không loạn, còn có thể khí định thần nhàn, phát huy ra phán đoán, đây mới thực sự là nhân tài.
Lữ Văn muốn biết, hắn đứa cháu này, đến cùng có đại tiềm lực, có thể làm được một bước kia.
- Không có gì bất ngờ xảy ra, Quân Thần Trần Chấn Hoa rất nhanh sẽ biết, Trần Phong Nhiên chết ở trong tay người Lữ gia chúng ta.