Chỉ thấy, tên Ninja bị Trần Thanh Đế đuổi giết, liên tục cùng tên Ninja thứ hai nói mấy thứ gì đó, trong hai tròng mắt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi cùng hoảng sợ.
Tuy Trần Thanh Đế nghe không hiểu, nhưng cũng có thể đoán ra ý tứ đại khái: chính là cái gì, Ẩn Nặc Thuật ở trước mặt Trần đại thiếu, căn bản là không có tác dụng gì...
Ngay sau đó, tên Ninja thứ hai lại nói vài câu, tùy theo, tên Ninja thứ hai kia đem tên quân nhân Hoa Hạ đạp ngã xuống đất, hai người tay cầm trường đao, hướng Trần Thanh Đế công kích mà đến.
- Muốn chết!
Thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, linh khí trong cơ thể lập tức bạo phát, đem tốc độ tăng lên tới cực hạn, nhanh chóng nghênh tiếp lấy, cái thứ nhất muốn chém giết, là tên Ninja thứ hai.
Tên Ninja đầu tiên, đã trúng hai tấm Độn Hình Phù của Trần đại thiếu, căn bản không có bất luận uy hiếp gì. Mà tên Ninja thứ hai, hình như là đã tin tưởng tên Ninja thứ nhất, vậy mà trực tiếp buông tha thi triển Ẩn Nặc Thuật.
- Phốc!
Một đạo hàn mang hiện lên, tên Ninja thứ hai chỉ cảm thấy hoa mắt, thầm nghĩ thật nhanh, liền đứng nguyên tại chỗ bất động. Tên Ninja thứ hai chỉ chứng kiến một đạo hàn mang, cảm thấy ngực đau nhức kịch liệt, sắc mặt biến đổi lớn.
Bồng!
Bồng!
Ngay sau đó, hai tiếng trầm đục, hai gã Ninja kia ngay ngắn té ngã trên mặt đất, khí tuyệt bỏ mình, thẳng đến chết, bọn hắn cũng không biết mình là bị giết như thế nào.
Nhanh, quá nhanh, nhanh đến bọn hắn căn bản không có trông thấy.
Trần Thanh Đế nhìn cũng không có nhìn hai gã Ninja, cầm trường đao trong tay, đi tới trước mặt tên quân nhân Hoa Hạ té ngã trên đất, bị trọng thương kia.
- Hai gã Ninja kia, đã bị ta giết.
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, cầm cổ tay người quân nhân Hoa Hạ này lên, thản nhiên nói:
- Ngươi không có trở ngại gì, chỉ là thời gian dài chạy trốn, hơn nữa mất máu quá nhiều, thân thể có chút suy yếu mà thôi.
- Cám... cám ơn cậu... đã cứu tôi!
Người quân nhân Hoa Hạ này, sắc mặt vô cùng tái nhợt, cố gắng từ trên mặt đất đứng lên, lắc đầu, nhìn Trần Thanh Đế, liên tục hoảng sợ nói:
- Là... Là ngươi?
- Ách? Ngươi quen ta? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Trần Thanh Đế nhíu mày, trong nội tâm nghi hoặc, hắn cũng không nhận ra người trước mắt này. Hơn nữa, mặt mũi ngươi tràn đầy đất cùng máu, vô cùng bẩn, ai có thể nhận ra?
- Ta... Ta là Liễu Nhất Thôn, trước kia ở quảng trường hoa viên chúng ta gặp qua một lần, ngươi còn cùng Lôi lão đại của chúng ta đánh qua...
Nói đến đây, sắc mặt Liễu Nhất Thôn đỏ lên.
Liễu Nhất Thôn có thể tinh tường nhớ rõ, lúc trước Lôi lão đại mà hắn sùng bái, Lôi Báo, bị Trần đại thiếu một chiêu đánh ngã.
- A, ta nhớ ra rồi.
Trí nhớ của Trần Thanh Đế rất cường hãn, Liễu Nhất Thôn vừa nói như vậy, lập tức nghĩ tới:
- Liễu Nhất Thôn, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Như thế nào hội ngộ những Ninja kia?
- Ninja? Hai gã Ninja kia bị ngươi giết?
Nhìn thấy Trần Thanh Đế gật đầu, mặt mũi Liễu Nhất Thôn tràn đầy cầu khẩn nói:
- Ngươi... Ngươi có thể giúp ta cứu những huynh đệ bị Ninja bắt kia hay không.
Liễu Nhất Thôn vốn là muốn chạy đi tìm viện binh, bất quá, bởi vì bị thương, cuối cùng thể lực chống đỡ hết nổi, vẫn là bị bắt lại. Ngay khi hắn tuyệt vọng, lại không nghĩ rằng gặp Trần Thanh Đế.
Hơn nữa, thực lực của Trần Thanh Đế còn phi thường cường hãn, đơn giản chém giết hai gã Ninja kia.
- Thực xin lỗi, mong thứ cho ta lỗ mãng.
Liễu Nhất Thôn buông Trần Thanh Đế ra, trên mặt tràn đầy vẻ xấu hổ, hít sâu một hơi nói:
- Những Ninja này vừa bị ngươi giết hai cái, hiện tại còn thừa lại mười một tên. Thực lực của ngươi tuy mạnh, lại không phải đối thủ của mười một tên Ninja, ta không thể để cho ngươi đi mạo hiểm.
Ngay khi Liễu Nhất Thôn tuyệt vọng, đột nhiên giết ra một cái Trần Thanh Đế, hơn nữa thực lực còn rất cường hãn, đơn giản giết chết hai gã Ninja, cái này làm cho Liễu Nhất Thôn ở trong tuyệt vọng, lập tức thấy được hi vọng.
Bất quá, Liễu Nhất Thôn rất nhanh tỉnh táo lại, tuy Trần Thanh Đế rất mạnh, nhưng địch quân lại càng mạnh mẽ. Bảo Trần đại thiếu đi cứu người, đồng đẳng với đi chịu chết.
Liễu Nhất Thôn đối với cái này, tỏ vẻ xin lỗi thật sâu.
- Ngươi có thể nói cho ta biết, tại sao các ngươi lại giao chiến cũng những Ninja kia hay không?
Trần Thanh Đế có chút nhíu mày, nhìn Liễu Nhất Thôn hỏi:
- Ngươi phải chăng biết rõ, mục đích những Ninja kia lẻn vào cảnh nội Hoa Hạ là cái gì không?
Trần Thanh Đế hoài nghi, những Ninja kia là muốn đối phó hắn. Nếu thật là nói như vậy, Trần đại thiếu tuyệt đối sẽ không tha những Ninja kia.
Cho dù Trần Thanh Đế không ra tay đi cứu các huynh đệ khác của Liễu Nhất Thôn, nhưng mà người muốn uy hiếp Trần Thanh Đế hắn, tất cả đều phải diệt sát.
- Không biết.
Liễu Nhất Thôn lắc đầu, nói ra:
- Chúng ta cũng là nhận được mệnh lệnh, nói có bốn gã Ninja tiềm nhập cảnh nội Hoa Hạ, cho nên ta liền mang theo chín đồng đội tiến nhập Linh Vụ Sơn, muốn biết mục đích những Ninja kia. Bất quá, tình báo của chúng ta có sai, số lượng Ninja lên tới hai mươi tên.
- Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết như vậy mà thôi.
Tuy Trần Thanh Đế cứu Liễu Nhất Thôn, nhưng mà, với tư cách một gã quân nhân, có chút cơ mật là không thể nói ra.
- Ân, ta có thể đủ lý giải, bất quá, xem ra cục tình báo của các ngươi xảy ra vấn đề.
Trần Thanh Đế đã nói trúng tim đen, tình báo biểu hiện là bốn gã Ninja, cuối cùng lại xuất hiện hai mươi tên Ninja, khẳng định ngành tình báo có vấn đề.
- Cái này...
Liễu Nhất Thôn thở dài một tiếng, trong hai tròng mắt hiện lên một đạo hận ý nồng đậm, cắn răng, nhìn Trần Thanh Đế, vô cùng khát vọng nói:
- Ngươi có thể giúp ta một chút hay không?
- Chuyện gì? Chỉ cần ta có thể làm được, tất nhiên sẽ giúp ngươi.
Trong lòng Trần Thanh Đế đã quyết định, đi giết tất cả mười một gã Ninja còn lại, diệt trừ uy hiếp này. Còn có cái gì, Trần đại thiếu lại không thể đáp ứng đây chứ.
- Ngươi có thể có thân thủ như vậy, thân phận tất nhiên sẽ không đơn giản.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế gật đầu, Liễu Nhất Thôn trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Ta muốn cầu ngươi sau khi rời khỏi Linh Vụ Sơn, có thể bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến Trần gia, tìm Quân Thần Trần Chấn Hoa, đem tình huống nơi này của chúng ta nói cho Quân Thần.
- Huynh đệ của ta bị bắt, tất nhiên sẽ bị những Ninja kia tra tấn, ta tuyệt đối không thể một mình đào tẩu.