Hạ Thụ ngẩn ngơ ra không phản ứng lại kịp, lời nói như vậy có thể được nói ra từ trong miệng An Dao, đúng là làm người ta không thể tin nổi mà.
Không ghen tuông, không tức giận, vậy mà lại còn nói giúp cho Lâm Tĩnh Chi. Rốt cuộc đây là một mối quan hệ thần kỳ gì vậy?
Không nghĩ ra, thật sự là không nghĩ ra.
Nhìn sắc mặt An Dao trông bình tĩnh thế thôi chứ thật ra trong lòng cô cũng có rất nhiều cơn sóng bất an. Vốn tưởng rằng việc chấp nhận Lâm Tĩnh Chi là chuyện rất khó để nói ra. Nhưng mà cô lại nói với Hạ Thụ: "Đừng bám lấy Lâm Tĩnh Chi nữa." Khi nói như vậy, cô lại rất tự nhiên.
Thì ra cho tới giờ phút này, chuyện đó cũng không khó như vậy, thật ra trong lòng cô đã chấp nhận chuyện này từ sớm rồi.
Cô cảm thấy mình nên đưa cho Lâm Tĩnh Chi một viên thuốc an thần. Nhưng mà không phải là bây giờ, chờ sau khi chuyện của công ty hoàn toàn ổn định thì cô sẽ chọn một ngày lành rồi nói tin tức tốt này cho bọn họ nghe, cô tin rằng chắc chắn bọn họ cũng sẽ rất vui.
Trận đấu mới đang rất cấp bách nên Bàng Phi không thể không chú ý đến được. Nghe nói trong vòng thi mới, năm người đã vượt qua vòng kiểm tra cấp ba, đây là tỷ lệ đậu cao nhất trong sáu tháng qua.
Trước kia, thường thì cũng chỉ là một hoặc hai, và nhiều nhất là ba lần, cũng chính là lần mà Bàng Phi đã tham dự thi đấu. Mà lúc này đây lại có tới năm người.
Danh tiếng của võ quán Tứ Hải càng ngày càng lừng lẫy, rất nhiều người đã đi từ những nơi xa đến đây, nhìn thấy nước Hoa Hạ đất rộng của nhiều, xuất hiện rất nhiều người tài, các cao thủ cũng đều tập trung về đây nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên về tỉ lệ đậu cao thế này.
Nhưng mà vận may của Bàng Phi cũng cao lắm, lúc đấu với Lý Trọng thì anh chỉ gặp tổng cộng mười đối thủ trong vòng một tháng. Mà vòng đấu đầu tiên của Bàng Phi thì cũng chỉ có năm trận.
Đừng nhìn vào sự chênh lệch về số người không cao, khi cao thủ chiến đấu với nhau thì thắng hay thua cũng chỉ trong một suy nghĩ thôi. Đây lại còn là năm trận đấu liên tiếp thì phải tiêu hao nhiều thể lực như thế nào.
"Sao cô lại đến đây?" Cho dù Cơ Như Tuyết đã đóng giả thành một người đàn ông thì Bàng Phi liếc mắt một cái cũng nhận ra là cô ta. Rốt cuộc người phụ nữ này vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, không biết lấy được giấy chứng nhận xuất ngũ từ đâu ra mà thừa cơ lẻn vào đây.
Cơn giận của Cơ Như Tuyết còn chưa tan hết nên cô ta không muốn nói chuyện với Bàng Phi.
Lúc người ta còn có giá trị lợi dụng thì lúc nào cũng nói tốt, lúc không cần lợi dụng nữa thì ngay cả cái liếc mắt cũng lười nhìn qua, xem người ta là gì vậy?
Người cao ngạo như Cơ Như Tuyết mới không thèm cúi đầu trước Bàng Phi đâu.
Bàng Phi rất hiểu cái tính này của cô ta, cô ta không nói chuyện thì cũng tốt, đỡ phải liên tục quấy rầy anh.
"Này, anh định đi thật à?" Nhưng mà kiêu ngạo không quá ba giây thì Cơ Như Tuyết đã đánh vỡ tất cả sự giả vờ của mình trước mặt Bàng Phi. Trên đời này cũng chỉ có Bàng Phi mới có thể làm cho cô ta trở nên như vậy thôi, nếu đổi lại là người khác thì đã sớm bị đánh cho nhừ xương rồi.
Bàng Phi khoanh hai tay trước ngực: "Không phải là do cô không thèm để ý đến tôi đấy sao?"
"Vậy anh không thể nói được câu nào nhẹ nhàng được hay sao?"
"Không thể." Bàng Phi trả lời vô cùng thẳng thắn.
Cơ Như Tuyết tức giận giậm chân: "Xem như anh giỏi, bà đây là một người rất rộng lượng nên sẽ không thèm so đo với anh nữa." Một giây sau đó, thái độ của cô ta lại thay đổi, dính lấy Bàng Phi mà nói Đông nói Tây.
"Võ quán Tứ Hải nhìn vậy mà cũng lợi hại quá ta… ngay cả quân nhân nước ngoài đã xuất ngũ rồi mà còn bị hấp dẫn tới đây nữa." Cơ Như Tuyết chỉ vào một người đàn ông nước ngoài ở hướng năm giờ rồi nói. Người đó đã vượt qua được ba vòng kiểm tra, là một người Đông Âu, dáng người to lớn và tài năng siêu phàm. Nghe nói lúc đó người đánh Từ Hạ rơi xuống khỏi võ đài chính là anh ta.
Còn có một điều rất đáng lưu ý là vẻ ngoài của anh ta rất giống người trong nước Hoa Hạ, nhưng thật ra lại một một quân nhân đã xuất ngũ của nước Mỹ. Nhìn vẻ ngoài trắng trẻo, sạch sẽ nhưng trong ánh mắt lại luôn có sát khí.
"Lần này anh gặp rắc rối rồi đó, một chọi năm, còn có hai cao thủ mạnh nữa. Anh có muốn tôi giúp đỡ anh không?"
"Không cần." Sắc mặt của Bàng Phi vẫn rất bình tĩnh, chỉ có đôi tròng mắt kia vẫn chuyển động nhanh như chớp và đảo qua khuôn mặt của tất cả mọi người ở đây một cách nhanh chóng.
Hơi thở phát ra từ trên người của những tên quân nhân nước Mỹ và Đông Âu kia không thích hợp lắm, đây là điều đầu tiên mà Bàng Phi phát hiện khi nhìn thấy bọn họ.
Xem ra trận đấu lần này sẽ có nhiều chuyện bất ngờ lắm nha.
"Người anh em, lần này có nắm chắc không đó?" Là Từ Hạ, ông ta vẫn luôn nghĩ rằng Bàng Phi có thể thắng liên tục được nhiều trận đấu. Nhưng từ khi tên quân nhân nước Mỹ và Đông Âu kia xuất hiện thì ông ta bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Bàng Phi.
Sắc mặt Bàng Phi vẫn bình thường, anh trả lời cũng rất bình tĩnh: "Có."
Từ Hạ cũng bị sự tự tin mạnh mẽ này cuốn hút rồi, cuối cùng khuôn mặt nghiêm trọng của ông ta cũng xuất hiện nụ cười: "Vậy là tốt rồi."
"Cảm ơn tiền bối đã nhắc nhở." Từ Hạ cố ý nhắc nhở bản thân phải cố gắng tạo ra một ấn tượng tốt cho bản thân, nhờ vào đó để có thể mượn sức và chuẩn bị tốt để sau này có thể thuyết phục bọn họ gia nhập bộ đội biên phòng.
"Ừ." Từ Hạ thản nhiên đáp lại nhưng không rời đi. Hình như Bàng Phi cũng nhận ra, từ trận đấu của ngày đó, sau khi anh nhắc nhở Từ Hạ thì có vẻ như Từ Hạ muốn nói với anh cái gì đó nhưng vì sĩ diện của mình nên ông ta lại ngại nói ra khỏi miệng.
"Tiền bối, chúng ta đấu thử với nhau được không?" Bàng Phi chủ động muốn đấu thử, như vậy không phải đã giải quyết được vấn đề khó khăn của Từ Hạ rồi sao?
Quả nhiên, Từ Hạ gật đầu đồng ý.
Hai người đi vào mảnh đất trống ở phía sân sau. Sau một hồi luận võ thì Bàng Phi cảm nhận được rõ ràng tốc độ của Từ Hạ đã tăng lên rất nhiều. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, khi tung ra một cú đấm thẳng thì tốc độ của Từ Hạ vẫn gặp nhiều bất lợi hơn.
"Thật ra tiền bối có thể làm như thế này." Bàng Phi thực hiện một bộ quyền pháp giúp tăng tốc độ lên, vừa đơn giản lại vừa có ích, hơn nữa mỗi ngày cũng không tốn quá nhiều thời gian để tập luyện.
Bị một đàn em chỉ dạy như vậy thì đúng là chuyện cực kỳ mất mặt, nhưng Từ Hạ vốn không phải một kẻ kiêu ngạo. Con đường của võ thuật nằm ở việc phấn đấu để hoàn thiện, nếu có ai đó giỏi hơn mình và biết nhiều kỹ năng hơn mình, vậy tại sao không chú tâm vào học hỏi đi?
Tuổi chưa bao giờ là thứ đánh giá được năng lực cao hay thấp mà phải so về tu vi hay thái độ làm người, đối nhân xử thế. Ít nhất thì Từ Hạ không thấy phản cảm đối với Bàng Phi, có lẽ là do có nhiều lần Bàng Phi đã nương tay vì nể mặt bọn họ ở lúc mới bắt đầu. Hơn nữa khi luận võ với Bàng Phi cũng làm cho Từ Hạ cảm nhận được mình trẻ ra vài tuổi. Bàng Phi gọi ông ta là tiền bối nhưng ông ta không hề đề cao vai vế đó mà chỉ muốn thành anh em với anh.
Cách thức ở chung tự nhiên mà hòa hợp này cũng làm cho Bàng Phi cảm thấy vô cùng thoải mái.
"Tên họ Từ kia, cậu lại bắt nạt đàn em rồi." Sở Chi Điện đã uống say khướt đi ra từ cửa lớn, vừa đi vừa nghiêng ngả.
Say Túy Quyền là cơ thể chứ không phải bản chất, nếu không phải bị trận đấu luận võ đặc sắc kia hấp dẫn thì còn lâu anh ta mới đi ra đây.
Bàng Phi không những thành công hấp dẫn được sự chú ý của Từ Hạ mà còn hấp dẫn được sự chú ý của Sở Chi Điện. Anh ta cực khổ nghiên cứu ra Túy Quyền trong nhiều năm như thế mà lại thua ở trong tay tên nhóc này, đúng là không ngờ được mà.
"Tên nhóc kia, anh đến chỉ bảo cậu đây." Sau khi ném chai rượu đi, Sở Chi Điện tấn công bằng Túy Quyền.
"Bụp bụp bang…"
Sau một lúc đánh nhau thì Bàng Phi đã giành chiến thắng ở hiệp đầu tiên.
Lần trước ở vòng kiểm tra sàng lọc, kết quả không tốt khiến bọn họ mất hết mặt mũi. Mà hôm nay thì lại khác, nếu muốn khơi dậy trí tò mò của Sở Chi Điện và Từ Hạ thì phải làm cho bọn họ thua, thua đến nỗi không giải thích được, thua một cách không cam lòng. Như vậy thì bọn họ sẽ vẫn còn cảm thấy tò mò về anh, điều này giúp anh có cơ hội tiếp cận bọn họ sau này.
"Ha, thật sự giỏi đó nha." Sở Chi Điên đã tỉnh lại một chút rồi, nhưng mà một giây sau đó anh ta lại trở về bộ dạng say khướt của mình. Lực đạo của bộ quyền pháp tăng lên một chút và anh ta cũng bắt đầu thay đổi nhiều chiêu kỳ lạ.
Cho dù anh ta có đổi chiêu như thế nào thì Bàng Phi vẫn vô cùng thoải mái đánh trả lại. Từ Hạ đứng một bên xem vẫn không thể hiểu được, bởi vì lúc này Bàng Phi khác với lần kiểm tra sàng lọc trước, quyền pháp của anh thay đổi liên tục. Có khi ông chưa nhìn rõ ràng mà Bàng Phi lại thay đổi quyền pháp khác rồi.
"Gian xảo, tên nhóc này đúng là gian xảo mà." Trong lòng Từ Hạ hiểu rõ Bàng Phi đang cố ý không để cho bọn họ nhìn được mà.
Thật thú vị, thật thú vị nha!
Mấy hiệp đấu tiếp theo, không có trận nào kết thúc mà người thất bại không phải là Sở Chi Điện.
"Cậu Sở, cậu đừng đánh nữa, anh không phải là đối thủ của người anh em này đâu." Từ Hạ đứng một bên nhắc nhở.
Sở Chi Điện trực tiếp ngã nằm trên mặt đất, bộ dạng anh ta say như chết: "Làm sao có thể như vậy được, Túy Quyền của tôi chính là lợi hại nhất."
"Nhưng cậu thật sự thua rồi đó." Từ Hạ ngồi xổm xuống nhắc nhở anh ta.
Đến khi ánh mắt anh ta nhìn về khuôn mặt Bàng Phi thì chỉ nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo và sạch sẽ, ánh mắt anh cũng trong suốt sáng ngời, thật sự không nhìn ra một chút âm mưu nào.
Một cao thủ có thể tính được từng đường đi nước bước của đối thủ, một người cố ý dùng chiêu trò để che mắt khiến cho bọn họ tò mò…
Mục đích của anh là gì?
Đương nhiên, những câu hỏi đó chỉ có thể tồn tại trong lòng của Từ Hạ, ông ta sẽ không hỏi trực tiếp. Bởi vì nếu làm như vậy thì sẽ trúng bẫy của Bàng Phi.
"Tìm lâu như vậy, hóa ra là cậu ở đây." Lý Trọng ở sau cửa cũng quan sát được một lúc lâu rồi, ông ta nhìn thấy tình hình chính xác thì mới đi ra ngoài.
Ông ta trực tiếp bước qua khỏi Từ Hạ và Sở Chi Điện rồi đi thẳng đến trước mặt Bàng Phi giống như là không nhìn thấy hai người kia vậy.
Điều này là cho Bàng Phi cảm thấy buồn bực, bởi vì anh có thể nhận ra mọi chuyện giống như là do Lý Trọng, Từ Hạ và Sở Chi Điện liên kết lại với nhau rồi làm ra vậy.
Đây chính là một tin tức không tốt, anh còn muốn lôi kéo bọn họ tham gia bộ đội biên phòng. Nếu thật sự ba người kia có liên quan gì với nhau thì việc lôi kéo có hơi phiền phức đây.
"Tiền bối, ông tìm tôi có chuyện gì không ạ?"
"Thì phải có chuyện mới tìm cậu chứ." Lý Trọng kéo tay của Bàng Phi rồi đi. Mà lúc này, cái bàn tay còn lại của Bàng Phi cũng bị người khác giữ chặt lại, đó là của Từ Hạ.
"Tạm thời người anh em này còn chưa thể đi được, chúng tôi còn có chuyện chưa nói xong." Lời ít mà ý nhiều, nhưng ý kiên quyết thì chắc chắn là rất rõ ràng rồi.
Lý Trọng hừ lạnh một tiếng: "Khi nào thì tới lượt anh ra lệnh cho tôi vậy?
"Anh…" Sắc mặt Từ Hạ cứng đờ, trong nháy mắt không khí trở nên vô cùng căng thẳng: "Anh lúc nào cũng như thế cả. Rõ ràng là tôi đã tìm tới người anh em Bàng Phi này trước. Bây giờ chúng tôi còn chuyện vẫn chưa nói xong, anh lại hiên ngang đến cướp người đi, đây không phải là đang muốn tranh giành với tôi đó à?"
"Tôi cứ tranh giành với anh đấy, anh có thể làm gì được tôi. Nếu muốn đánh nhau thì cứ đến đây, lúc trước tôi có thể đánh anh rơi xuống khỏi võ đài thì hôm nay tôi cũng có thể đánh ngã anh như vậy." Giọng nói của Lý Trọng vô cùng lạnh lẽo.
Lúc này sắc mặt của Từ Hạ đã thay đổi, ở trong ba người thì thực lực của ông ta là yếu nhất, mà bây giờ Lý Trọng lại chế nhạo ông ta trước mặt Bàng Phi như vậy, làm ông ta gần như mất hết mặt mũi rồi.
"Lý Trọng, tôi nể anh nên tôi mới nhường nhịn anh, anh đừng có mà quá đáng." Trong giọng nói của Từ Hạ rõ ràng có sự tức giận.
Lý Trọng vẫn khinh thường như cũ: "Nhường nhịn, vậy lỡ anh không chịu nổi nữa thì làm thế nào đây? Với bản lĩnh của anh mà có thể đánh lại được tôi sao"