Hàng loạt các sự kiện bất ngờ xảy ra khiến cho cơn tức giận của La Đại Hải lên đến đỉnh điểm. Một cuộc họp tổng kết cuối năm hiện tại lại biến thành như thế này, đúng là khiến cho người ta trở tay không kịp!
Làm thế nào có thể phơi bày những chuyện không thể đưa ra ánh sáng này được?
Người vạch trần chuyện của Lý Húc có năng lực như thế nào?
Các người là một lũ ngu dốt, nghĩ rằng chỉ có như thế mà muốn hạ gục tôi hay sao?
Đúng là suy nghĩ viển vông!
La Đại Hải ông đây có thể đứng vững được ở Dung Thành như núi Thái Sơn nhiều năm như vậy, sao có thể dễ dàng vấp ngã như vậy?
Bàng Phi đẩy mạnh một cái, La Đại Hải lảo đảo lùi lại vài bước.
Anh không nghĩ tới chuyện hôm nay có thể hạ gục được La Đại Hải, nhưng mọi chuyện cũng không đơn giản như anh nghĩ.
Các nền tảng video ngắn và chính * đã trở thành đề tài nóng sốt và chẳng bao lâu nữa, chuyện của ông ta và La Tinh Tinh sẽ trở thành chủ đề bàn tán của toàn dân.
Đây chỉ là sự khởi đầu của cuộc phản công. Trò hay cần phải từ từ mà thưởng thức, từ từ mà trình diễn. Làm sao có thể kết thúc sớm như vậy được?
Dẫn theo An Lộ những người khác rời đi, bóng dáng cao ngất của Bàng Phi cao hơn bao giờ hết. Ngoài cửa lớn ánh mặt trời chói chang, trên bầu trời cũng không hề có một đám mây trắng, như là một điềm báo nào đó.
Cơm tức giận của La Đại Hải đã hoàn toàn bùng cháy, sự tự tin của ông ta giống như một trò đùa trong mắt mọi người và Bàng Phi. Ngoài ra còn có nhiều vấn đề. Những tiếng xì xào của mọi người cho thấy sự thất bại của ông ta trong cuộc chiến này, là một thất bại thảm hại, trở tay không kịp bị Bàng Phi giết chết không còn một manh giáp!
Nghĩ đến thân phận của ông ta ở Dung Thành, ngay cả thị trưởng khi nhìn thấy cũng phải nể mặt vài phần, nhưng lại bị một đứa con rể ở rể làm mất mặt trước công chúng!
Có thể đứng sừng sững không ngã thì đã làm sao? Còn muốn bảo trì hình tượng lúc trước là điều không có khả năng!
Công sức duỳ trì miệt mài trong nhiều thập kỷ đã bị sụp đổ và thiêu rụi chỉ sau một đêm. Đây là chỗ thất bại nhất của ông ta!
Hận này đã ghi xuống, thù này... ông ta nhất định phải trả đủ!
Bàng Phi ra khỏi khách sạn thì liền bị bao quanh bởi một nhóm phụ nữ, Cơ Như Tuyết, An Lộ, An Dao, Lâm Tĩnh Chi...
Tất cả các cô đều đóng một vai trò quan trọng trong trận chiến này!
Thân thủ bất phàm của Cơ Như Tuyết, An Lộ dũng cảm và quyết đoán chất vấn, An Dao và Lâm Tĩnh Chi phối hợp với nhau không chê vào đâu được mà cho một đòn chí mang, tất cả đều góp phần rất nhiều sắc thái cho trận chiến này.
Tuy nhiên, Bàng Phi tỏ vẻ nghiêm nghị, anh không muốn An Dao, An Lộ và Lâm Tĩnh Chi bị liên lụy, nhưng cuối cùng cũng phải nhờ họ ra mặt.
Không biết chuyện này là tốt hay xấu, ít nhất, hình ảnh bốn người phụ nữ này ở chung hòa thuận với nhau làm cho anh cảm thấy thật vui mừng.
"Anh rể, em phải nhanh chóng trở về phân loại những tư liệu này, anh về trước đi." An Lộ rời đi cùng với đội quân của cô.
Ngay sau khi An Lộ rời đi, bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ, Cơ Như Tuyết nhìn An Dao và Lâm Tĩnh Chi một cách khó chịu, luôn cố ý đến gần Bàng Phi, nhưng luôn bị Bàng Phi phớt lờ, điều này khiến cô ta càng thêm bực mình.
"Hừ, tên đàn ông xấu xa vô lương tâm này, tôi sẽ không bao giờ giúp anh nữa đâu!" Cơ Như Tuyết tức giận, nhoáng một cái biến mất không tăm tích.
Thật ra, vừa rồi Bàng Phi làm vậy là có chủ đích, nếu không người phụ nữ kia sẽ cứ mãi dây dưa với anh ta.
"Bàng Phi, anh định làm gì tiếp theo?" An Dao hỏi.
Chuyện hôm nay rất làm lòng người hả dạ nhưng cũng ẩn chứa rất nhiều hiểm nguy. Nhà họ La có gốc rễ thâm căn cố đế ở Dung Thành, dòng họ đông đúc, sợ là bọn họ sẽ không chịu từ bỏ, thủ đoạn đốt nhà hãm hại này kia có thể xảy ra dồn dập.
Bàng Phi cũng biết loại chuyện này là không thể tránh khỏi, vì dám nhổ râu cọp nên cũng không sợ bọn chúng giở trò gì. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, Bàng Phi anh đã không còn là Bàng Phi trước đây chỉ biết lo trước lo sau nữa, bây giờ thì cứ đi một bước, lo một bước.
"Các người sợ không?" Bàng Phi không sợ, nhưng anh lo lắng rằng An Dao và Lâm Tĩnh Chi, đặc biệt là An Dao. Chuyện của La Lượng đã gây ra quá nhiều ảnh hưởng đến tâm lý của cô, cuối cùng thật vất vả cô cũng đã bước ra khỏi bóng tối. Không biết liệu cô có thể chịu đựng được áp lực một lần nữa hay không.
"Không sợ!" An Dao và Lâm Tĩnh Chi đồng thanh, vẻ kiên định trong mắt là không thể nghi ngờ.
La Đại Hải cái gì, nguy hiểm cái gì, những thứ này ở trong mắt các cô căn bản không thể ngăn cản quyết tâm cùng nhau chiến đấu với Bàng Phi!
Bàng Phi rất cảm động và vui mừng. Trong thời khắc nguy nan, anh đã không còn phải đơn độc chiến đấu nữa, có An Dao và Lâm Tĩnh Chi đồng hành, dường như mọi khó khăn trở ngại không còn là vấn đề.
Sau khi Bàng Phi và những người khác rời đi, bầu không khí trong khách sạn trở nên vô cùng áp lực, gần như làm cho người ta không thể thở nổi.
La Đại Hải tức giận thì không sao, nhưng ông ta chỉ ngồi im lặng mà không nói lời nào, loại cảm giác bất an này là dằn vặt người ta nhất, cũng không biết trong lòng ông ta nghĩ gì.
Ai nấy đều thấp thỏm lo lắng, nhưng cũng không dám rời đi, quả thực là thời gian trôi qua một ngày bằng một năm.
"Ông chủ." Quản gia Lý lê từng bước nặng nề đi tới bên La Đại Hải: "Lý Húc đã khai sạch hết rồi…"
Ngay khi vừa dứt lời, chiếc micrô đặt bên cạnh La Đại Hải đã bị đập vỡ thành hai khúc, dọa cho mọi người ở đây sắc mặt đại biến.
Ai cũng biết vị bề trên này tính tình quái gở, ngày thường rất ít khi nổi giận, nhưng một khi đã tức giận thì chính là mưa máu gió tanh!
"Ông chủ, ngài ngàn vạn lần đừng nóng giận, cẩn thận tức giận hại thân."
Cơn tức giận của La Đại Hải lúc này đã lên đến đỉnh điểm, làm sao có thể dễ dàng bị xoa dịu bằng vài câu nói vô thưởng vô phạt như vậy được.
Tục ngữ có câu: ai buộc chuông thì chính là người gỡ, căn nguyên của cơn tức giận là do Bàng Phi. Nếu không băm thây Bàng Phi thành trăm mảnh thì khó mà nguôi được cơn phẫn nộ của ông ta.
"Ông chủ, tên Bàng Phi đó thực sự rất xảo quyệt và khó đối phó. Hơn nữa, sau lưng cậu ta còn có họ Nữu làm hậu thuẫn. Nếu chúng ta gây ra động tĩnh quá lớn, e rằng cuối cùng sẽ không có kết cục tốt. Tôi thấy, chuyện này an toàn nhất vẫn là thuê sát thủ đi." Một người nào đó trong đám đông gợi ý. Thứ nhất, đưa ra đề nghị hữu dụng vào thời điểm này sẽ là cách hiệu quả nhất thể hiện cảm giác tồn tại. Thứ hai, cũng là hy vọng rằng La Đại Hải sẽ chuyển việc đối phó với Bàng Phi cho những kẻ giết người.
Mặc dù gốc rễ La Đại Hải đã cắm sâu vào Dung Thành không thể lay chuyển, thậm chí thị trưởng cũng phải nể mặt mũi. Nhưng dù sao ông ta cũng chỉ là một thương nhân, hiện tại chính là thời điểm đàn áp, lại gặp phải phiền toái, ai sẽ bảo vệ ông đây?
Người đàn ông nói xong, không thấy La Đại Hải phản ứng, nhất thời không dám lên tiếng, lẳng lặng lui ra ngoài.
Nơi này nhất thời lại trở nên yên tĩnh, mọi người hai mắt nhìn nhau, trong lòng ai cũng bất an mười phần.
Không biết qua bao lâu, La Đại Hải đột nhiên nói: "Cút!"
Trong giọng nói có sự mệt mỏi và tức giận, mọi người lần lượt rút lui như được ân xá.
Một đám người vô tích sự gặp chuyện chỉ biết co ro lùi bước, cho dù bọn họ có xung phong nhận việc đi đối phó với Bàng Phi, La Đại Hải cũng sẽ không đồng ý.
Sau khi lần lượt mất đi hai đại tướng Nguyên Khuê và Lý Húc, La Đại Hải nhận ra rằng chuyện đối phó với Bàng Phi không hề dễ dàng như ông ta nghĩ. Thủ đoạn xã giao, nham hiểm, vô liêm sỉ đều vô dụng đối với Bàng Phi. Tên kia dường như đã biến thành người khác chỉ trong một sớm một chiều, không chỉ điềm tĩnh hơn, mà đầu óc còn tỉ mỉ hơn rất nhiều, không giống La Lượng ngu ngốc mặc cho người khác bày bố.
Một người có thể trưởng thành nhanh chóng như vậy, thực là đáng kinh ngạc.
La Đại Hải là một con hổ già, ông ta dựa vào chính bản thân là người không sợ trời không sợ đất, dùng sự dũng mãnh của mình cắn xé đấu đá ở khắp Dung Thành. Trong nhiều năm qua, ông ta không hề sợ hãi bất cứ điều gì, nhưng lúc này, ông ta đã nảy sinh một cảm giác sợ hãi sâu sắc. Mà tất cả những chuyện này đều là từ Bàng Phi mà ra, một kẻ vô dụng không bao giờ được ông ta để vào trong mắt!
"Được, tốt lắm!" La Đại Hải trong hai tròng mắt đường như phụt ra tia độc ác, như thể cuộc chiến này đã khơi dậy nguồn sức mạnh dữ tợn mà ông đấu tranh thời trai trẻ, điều này thật tốt.
Đã lâu lắm rồi, ông ta mới đặt nhiều tâm tư để đối phó với một người như vậy, đòn phản kích của Bàng Phi khiến ông ta cảm thấy như trẻ ra hơn mười tuổi.
...
Vài ngày nữa, ba anh sẽ tới Hào Thành, nhà họ Liễu từng khiến Bàng Kim Xuyên sợ hãi và ghen tị nhưng lại không thể không đối mặt, mỗi khi nghĩ đến sẽ làm Bàng Kim Xuyên lại nhớ đến người vợ quá cố của mình.
Nhà họ Liễu cũng là gia đình thương nhân, có lẽ An Dao cũng biết một chút, cho dù không biết, nhưng cô đã tiếp xúc với rất nhiều thương nhân, nên cũng có thể nghe được một hai phần.
"Nhà họ Liễu ở Hào Thành, em có nghe nói qua. Một trong những khách hàng của em từng là người Hào Thành." An Dao bưng chén đĩa ngồi xuống đối diện với Bàng Phi, vừa bóc vỏ đậu vừa nói: "Em sẽ giúp anh hỏi, nhưng em rất tò mò. Anh hỏi cái này để làm gì?"
"Không có gì đâu, chỉ là hỏi giúp người khác mà thôi." Bàng Phi không muốn nói thêm về nhà họ Liễu.
Hiệu suất công việc của An Dao rất cao, ngày hôm sau cô đã biết được thông tin về nhà họ Liễu: "Danh tiếng của nhà họ Liễu ở giới thương gia Hào Thành có thể nói là ai cũng biết. Lực ảnh hưởng còn lớn hơn so với nhà họ La ở Dung Thành, tài sản của họ trải rộng khắp ba tỉnh ở miền Đông Nam."
"Nhưng nhà họ Liễu luôn rất khiêm tốn. Tài sản ở nhiều ngành nghề phổ biến trong cuộc sống của chúng ta, nhưng tôi lại không nghe thấy gì. Có thể kinh doanh bành trướng ra đến như vậy, hơn nữa vẫn rất khiêm tốn cũng thật không dễ dàng."
"Aiz, đó là tất cả những gì tôi biết. Dù sao khách hàng mà tôi biết không thể liên lạc được với nhà họ Liễu. Họ đều là nghe những gì người khác nói lại."
Chỉ một chút thông tin nhỏ như phần nổi của tảng băng, đã khiến Bàng Phi dao động mạnh.
Nhà họ Liễu giàu có đến mức có thể xếp vào hàng những thương nhân đứng đầu ba tỉnh miền Đông Nam, thế lực gia tộc và tài lực đều ngoài sức tưởng tượng của anh.
Hơn nữa, theo như Bàng Phi biết, nhà họ Liễu là một gia tộc lớn. Ông chủ Liễu lại có rất nhiều con gái, lúc trước ông có thể nhẫn tâm đuổi mẹ mình ra khỏi nhà, thậm chí còn không xuất hiện khi bà bị tai nạn xe cộ mà qua đời, hoặc thậm chí để cho gia đình ra mặt. Máu lạnh như vậy, ai mà có thể tưởng tượng được.
Một gia đình lớn giàu có gia thế hùng hậu như vậy, mà bây giờ lại muốn một người con rể nghèo như Bàng Kim Xuyên đi ở rể, cũng không biết là có ý gì?
Bất kể mục đích của họ là gì, Bàng Phi luôn cảm thấy chuyến đi của ba mình sẽ không được thuận buồm xuôi gió, điều này càng củng cố thêm quyết định đi theo ba của anh.
Ngoài ra, trong khoảng thời gian này, anh có thể tìm hiểu thêm về nhà họ Liễu, biết người biết ta, cũng không mất mát gì.
Có tin tức từ võ quán Tứ Hải, nói Bàng Phi hãy chuẩn bị sẵn sàng, trận đấu thứ hai rất nhanh sắp bắt đầu.
Vì scandal mà nhà họ La mấy ngày nay đã an tĩnh lại không ít, Bàng Phi cũng có tâm tư để toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho chuyện của võ quán Tứ Hải.