Cực Phẩm Rể Quý

Chương 181: Nhóc con




"Tên nhóc không biết trời cao đất rộng, phải để tao đến thay ba mẹ mày dạy dỗ mày cho thật tốt."

"Tao cũng tới!"

Trong nháy mắt, mấy người đàn ông vạm vỡ từ trên đài xông lên.

Mấy người vây công một đứa trẻ vốn đã không công bằng, nhưng bởi vì thực lực cách xa nên đám người này cũng không lo được nhiều như vậy.

Qua vài phút, mấy người xông lên lại bị ném xuống đất như đống cát, sức mạnh của đứa trẻ kia thực sự rất đáng sợ, những người còn lại đã không còn dám tùy tiện đi lên nữa.

Đứa trẻ vô cùng đắc ý: "Hahaha, ngay cả tôi mà các ông cũng không đánh lại, còn dám nói mình là trụ cột quốc gia à? Đến tôi cũng phải xấu hổ thay các ông. Đến, tiếp tục đến đây, ông, ông,... lên đi."

Ngón tay đứa bé cuối cùng chỉ vào Bàng Phi ở trước mặt.

Bàng Phi nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi không so đo với cháu."

"Chú sợ tôi?"

"Không phải."

"Không phải thì lên đi, đừng có ở đó mà khua môi múa mép."

"Cháu chỉ là đứa trẻ, ta không đánh nhau với trẻ con, cho dù cháu có lợi hại đi chăng nữa thì cháu cũng chỉ là trẻ con mà thôi."

Đứa trẻ nổi giận: "Đừng có mà xem thường trẻ con, xem xem đứa trẻ như tôi làm sao ném chú từ đây ra ngoài."

Vừa nói, hai tay nó đã bắt lấy Bàng Phi, dùng sức nhấc lên...

Cái gì, vậy mà không xách lên được?

Không thể nào!

Đứa trẻ cắn răng lại, gắng sức, Bàng Phi vẫn lù lù bất động, thật giống như một tòa núi lớn, hơn nữa, khuôn mặt anh nhẹ nhõm, dường như không dùng một chút sức lực nào.

Lần này, ngay cả đám người vây xem cũng đều ngạc nhiên, bọn họ vẫn còn nhớ rõ vừa rồi đứa trẻ này ném người ta giống như ném cát bay loạn ra bốn phía, ngay cả người đàn ông tráng kiện hơn một trăm ký, đứa trẻ này cũng có thể xách lên một cách dễ dàng, vậy mà bây giờ đối mặt với Bàng Phi không nặng lắm lại không xách lên được, sao lại có thể như vậy chứ?

Đứa trẻ xách lên mấy lần không được, dứt khoát nhảy xuống đài, muốn nâng Bàng Phi lên.

Vô dụng!

Cho dù thử ở vị trí nào thì cũng đều vô dụng, từ đầu đến cuối Bàng Phi vẫn không hề động đậy!

Đứa bé gấp mà không làm gì được, dùng chân đá một cái.

"Ầm."

Một cú này đá xuống, ngay cả côn sắt trên đài cũng bị đá cong, nếu như đá vào vào người, vậy chẳng phải là chỉ trong vài phút đã đá gãy xương cốt rồi sao?

Hai mắt mọi người không khỏi trừng lớn, nhưng mà một giây sau, mọi chuyện lại xảy ra theo hướng không thể tưởng tượng nổi, chân đứa bé kia lại bị Bàng Phi mạnh mẽ bắt được.

Lần này còn khiến mọi người rung động nhiều hơn so với việc lúc trước đứa bé không nâng nổi Bàng Phi.

"Hay lắm!" Đột nhiên trong đám người có người phát ra một tiếng ủng hộ, sau đó, càng ngày càng nhiều người vì Bàng Phi mà vỗ tay lớn tiếng khen hay.

Bị một đứa nhóc bôi nhọ tôn nghiêm quân nhân, bây giờ Bàng Phi thay bọn họ lấy lại mặt mũi, đương nhiên đám người vô cùng vui vẻ.

"A..." Đứa trẻ đã bị kích thích nổi giận, lấy cái chân mà Bàng Phi đang nắm làm nơi chống đỡ, bay lên tính đánh bại Bàng Phi.

Chỉ là thân mình còn chưa vọt lên, chân truyền đến một lực đẩy lớn như có thể dời núi lấp biển, đẩy đứa trẻ bay ra ngoài, ngã xuống đất, trông vô cùng chật vật.

"Làm sao có thể chứ?" Đứa trẻ khiếp sợ không thôi, sức mạnh trời sinh của mình đã từng đánh bại bao nhiêu cao thủ, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thất bại, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên nó gặp được người có thể ngăn cản.

Một người vẫn luôn thành công chưa từng gặp thất bại, dần dần sẽ tự cao tự đại, cảm thấy mình chính là người lợi hại nhất trâu bò nhất, đặc biệt là nó vẫn còn trẻ tuổi đang trong giai đoạn dễ xúc động, mỗi một lần thắng lợi trước kia đều làm cho nó càng kiêu ngạo và tự tin hơn, nhưng đột nhiên kiêu ngạo và tự tin này bị người ta phá hủy, giống như từ Thiên Đường ngã xuống Địa Ngục, chênh lệch to lớn này, thực sự khiến nó khó mà tiếp nhận được.

Bàng Phi quay người cầm chén trà rồi đi, một câu thừa thãi cũng không nói.

Đứa trẻ này quả thực rất lợi hại, nhưng bây giờ nó còn chưa thể đánh bại anh.

Thiên tài mà không trải qua thì cũng không phải là thiên tài, giống như một thanh kiếm tốt cho dù có sắc bén lợi hại đi chăng nữa thì cũng phải trải qua hai quá trình tôi luyện qua nước và lửa, mới có thể bền vững kiên cường.

Ra khỏi Phi Ưng Các, Bàng Phi chuẩn bị sang nhà hàng.

Trên đường, anh phát hiện có một chiếc xe màu xám bạc vẫn luôn đi theo mình.

Bàng Phi rẽ vào một con đường vắng vẻ, phía trước là một ngõ cụt.

Bàng Phi dừng xe ở phía trước, Lãnh Nhan cẩn thận từng li từng tí tới gần, mở cửa xe, lại phát hiện trên xe không có một ai.

Sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh rơi xuống đất, cô ta vô thức quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Bàng Phi xuất hiện ở sau lưng.

Hoá ra, vừa rồi sau khi Bàng Phi lái xe vào đây đã leo lên tường cao, muốn ngăn người theo dõi phía sau lại.

Anh suy đoán có thể là người của nhà họ La đang theo dõi mình, không nghĩ rằng lại là Lãnh Nhan, người phụ nữ khó chơi này, lần trước ở Phi Ưng Các đánh bại cô ta, đến giờ cô ta vẫn còn canh cánh trong lòng.

Người phụ nữ này chẳng những máu lạnh vô tình, còn rất tàn nhẫn, lúc ở toà án cô ta đẩy An Dao lên đầu sóng ngọn gió, cho tới bây giờ Bàng Phi vẫn chưa quên.

"Hôm nay, sổ nợ giữa chúng ta phải tính toán cho thật tốt." Bàng Phi lạnh lùng, sắc mặt âm trầm.

Lãnh Nhan cũng nghiến răng nghiến lợi, không nói thêm lời thừa thãi, chỉ là cặp mắt đen nhánh kia bắn ra tia âm lãnh như hàn băng, không có một chút độ ấm.

Lần trước trong Phi Ưng Các hai người giằng co một chỗ, Bàng Phi đã hạ thủ lưu tình, dù sao cũng là trước mắt bao người mà ra tay độc ác thì không hay lắm, nhưng bây giờ người phụ nữ này còn tự mình đưa tới cửa, thù mới hận cũ, vậy thì tính toán một lần cho rõ ràng với cô ta.

"Ầm!" Phần bụng Lãnh Nhan trúng một cú, thân thể lui về phía sau mấy bước, đụng vào cái xe màu xám bạc của cô ta.

Ngay cả thở cũng thở dốc, cô ta quan sát anh, đề phòng nắm đấm lại lao đến.

Lại thêm một cú, lần này cô ta rõ ràng đã lộ ra thần sắc thống khổ.

Chuyện trên toà cô ta làm khó dễ An Dao, hai cú kia xem như báo thù cho An Dao, về phần cô ta dây dưa với Bàng Phi, Bàng Phi lười chấp nhặt với cô ta.

Chỉ là anh không làm khó cô ta, cô ta lại không chịu từ bỏ ý đồ.

Lần lượt tập kích, lần lượt bị đánh lui, nhưng cô ta lại giống như không biết mệt mỏi, không chết không thôi.

"Cô không muốn sống nữa sao?" Bàng Phi thực sự không hiểu rốt cuộc người phụ nữ này muốn như thế nào, nhất định phải đánh nhau sống chết sao?

Lãnh Nhan không nói chuyện, chỉ nâng nắm tay lên xông đến.

Mấy cú trước Bàng Phi đều xuống tay độc ác, dù là đàn ông trúng một cú cũng không chịu đựng nổi, chứ đừng nói là phụ nữ.

Người phụ nữ này rõ ràng đã không chịu nổi, lại vẫn muốn dâng người lên cho người ta đánh, rốt cuộc là nghĩ như thế nào vậy?

Bàng Phi né tránh mấy lần, kéo dãn khoảng cách giữa hai người ra, quả thực không cần phải lãng phí thời gian với người phụ nữ điên này, Bàng Phi mở cửa xe nhảy vào, chỉ là xe còn chưa kịp khởi động, một cái tay nhỏ bé yếu ớt không xương nhưng lại mạnh mẽ thò vào lôi chìa khóa xe ra.

"Đưa chìa khoá cho tôi." Bàng Phi lạnh lùng từ trên xe bước xuống, hiện tại anh đã thật sự tức giận rồi.

Lãnh Nhan vẫn như cũ không nói lời nào, chỉ kéo áo ngực ra bỏ chìa khoá vào, một bộ dáng "anh muốn liền tự mình tới lấy".

"Đây là cô ép tôi." Bàng Phi vốn không muốn hùng hổ dọa người, lại bất đắc dĩ phải dây dưa với Lãnh Nhan, vậy cũng đừng trách anh không khách khí.

Nhắm mắt lại, dựa vào thính lực nhạy cảm và sức phán đoán, Bàng Phi ứng đối tự nhiên như thường.

Chẳng qua lần này, anh liền không đánh lui Lãnh Nhan đơn giản như trước nữa.

"Rẹt" quần áo Lãnh Nhan bị xé nát, chìa khoá ở ngực rớt xuống, Bàng Phi dùng mũi chân nhẹ nhàng câu chìa khoá trở về.

Cùng lúc đó, Lãnh Nhan chỉ còn áo ngực, phải lấy hai tay che ngực, không dám tùy tiện công kích nữa.

Lửa giận do bị sỉ nhục càng khiến cô ta muốn xé Bàng Phi thành trăm mảnh, nhưng hiện tại cô ta thế này, cô ta thật sự không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bàng Phi căn bản không có lòng dạ nào mà nhìn cô ta, cầm chìa khóa vào trong xe, khởi động, lái đi, không chút do dự nào.

Bàng Phi cũng coi như là người từng trải, đã chứng kiến đủ loại phụ nữ, dù là Cơ Như Tuyết khó chơi như vậy, so với người phụ nữ điên như Lãnh Nhan kia thì cũng nhu thuận đáng yêu hơn nhiều.

Mấy ngày nay Cơ Như Tuyết toàn tâm toàn ý luyện bình quyền mà Bàng Phi dạy, thật sự không tới quấy rầy Bàng Phi, cuối cùng cũng có thể yên tĩnh một chút, ai ngờ nửa đường lại có một người phụ nữ điên nhảy ra.

"Ai!"

Hiện tại nhà hàng đã hoàn toàn sửa sang và tân trang lại đổi thành văn phòng, tầng một và tầng hai để lại để tương lai làm công ty cho mình dùng, từ tầng hai trở lên có thể cho thuê, cứ như vậy cũng không cần phải bán hàng đi, lại có thể dựa vào tiền cho thuê để kiếm lời.

Hiện tại vừa mới bắt đầu trang trí, đồ dùng ban đầu đều đã xử lý xong, toàn bộ nhà hàng trống không.

Văn phòng của An Dao được chuyển xuống tầng một, đổi phòng khách ban đầu thành văn phòng, bên cạnh Lâm Tĩnh Chi.

Lúc Bàng Phi tới, hai người đang thương lượng với nhau cái gì đó, ngay cả Bàng Phi đến cũng không phát hiện.

"A... cậu tới khi nào vậy?" Vẫn là Lâm Tĩnh Chi phát hiện Bàng Phi trước.

Bàng Phi cười nói: "Vừa mới tới được một lúc, thấy hai người đang bận nên không muốn quấy rầy."

"Anh muốn uống cái gì thì tự lấy đi, Tĩnh Chi, chúng ta làm xong cái này rồi nói sau." Một khi An Dao vùi đầu vào công việc thì như bị điên, hết sức chăm chú, mười phần chăm chú.

Lâm Tĩnh Chi phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, hai người cùng hợp tác, căn bản chính là trời đất tạo nên một đôi.

Mấy phút sau, cuối cùng các cô cũng xong, An Dao đang sắp xếp tư liệu, Lâm Tĩnh Chi quay người rời đi.

Để Lâm Tĩnh Chi đến giúp đỡ, trong lòng Bàng Phi ít nhiều cũng có chút áy náy, đến cùng anh với An Dao là vợ chồng trên pháp luật, mỗi lần anh đến Lâm Tĩnh Chi đều sẽ cố gắng né tránh, giống như cô ấy là đồ dư thừa vậy.

Nhưng thật ra không phải, Bàng Phi chưa bao giờ cảm thấy cô ấy dư thừa, nhưng những lời này nên nói ra như thế nào đây?

Ánh mắt của anh đều bị An Dao thu hết vào mắt, không thể nói là ăn dấm, so với trước kia cô đã mở lòng hơn rất nhiều trong chuyện của Bàng Phi với Lâm Tĩnh Chi.

Có đôi khi thậm chí cô từng nghĩ, mình tiếp nhận Lâm Tĩnh Chi cùng với Bàng Phi, cũng chưa hẳn là không thể.

Chỉ là trong lòng vẫn luôn có chút khó chịu, có lẽ còn cần thời gian để thuyết phục bản thân.

"Ngày mai là cuối tuần, chúng ta mang người nhà cùng đi dã ngoại đi." An Dao đề nghị.

Bàng Phi gật đầu đồng ý, liên hoan như thế này có thể thúc đẩy mối quan hệ dài lâu giữa hai nhà, anh cũng rất vui nếu thường xuyên liên hoan như vậy.

Trên đường về nhà An Dao nhận được một tin nhắn, sau đó sắc mặt liền thay đổi, chỉ là cô che giấu rất tốt, không để Bàng Phi phát hiện.

Sau buổi liên hoan cuối tuần, An Dao nói cô muốn đi xem nhà hàng, Bàng Phi muốn cùng đi với cô lại bị cô uyển chuyển cự tuyệt.

Thật ra An Dao căn bản không phải đi nhà hàng, mà là đi quán cà phê gặp một người, mà người này lại là La Tinh Tinh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv