La Tinh Tinh không hiểu lắm, vì vậy cô ta cố gắng lắng nghe cẩn thận.
"Chuyện của Lượng Nhi, hoàn toàn là do nó gieo gió gặt bão, làm việc không đủ chu đáo chặt chẽ cẩn thận, lưu lại nhiều điểm yếu cho người ta bắt được như vậy, bại lộ, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Con không phải vẫn luôn không hiểu, vì sao ba không chịu giúp dù chỉ một chút, mặc cho Lượng Nhi bị bắt sao?"
Đúng vậy, La Tinh Tinh vẫn luôn nghi hoặc, thậm chí, cô ta còn nghĩ La Đại Hải là một người máu lạnh vô tình.
Vấn đề đó từ trước đến nay chỉ dám ở trong lòng nghĩ một chút, bây giờ lại từ chính miệng La Đại Hải nói ra, La Tinh Tinh liền không lo lắng gì nữa nữa, trực tiếp hỏi: "Ba, ba sợ nhúng tay vào việc này, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng mà nhiều năm nay ba đã tích lũy sao?"
Câu hỏi này mang theo mười phần bất lực lại mang theo tính công kích, La Đại Hải cũng không tức giận, trẻ con nói chuyện không biết chừng mực cũng rất bình thường: "Con cảm thấy danh tiếng của ba dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy, con cho rằng ba sẽ giống với loại người ngu xuẩn như Phương Trấn Hải kia sao?"
Buồn cười!
Ông vốn là một nhân vật đã cống hiến rất nhiều cho Thành Đô, nói khoa trương hơn một chút chính là ở giai đoạn phát triển Thành Đô, là ông ta một tay sáng lập phát triển công ty xây dựng, thúc đẩy Thành Đô phát triển, ngay cả thị trưởng, cũng phải nể mặt ông ta mấy phần.
Ông ta khác với loại người dựa vào tẩy trắng để lên chức như Phương Trấn Hải, ông ta có công lớn, được tích lũy từng chút một, nếu như so sánh Thành Đô với một triều đại, vậy ông ta chính là nguyên lão Tể tướng.
"Nhưng con vẫn không hiểu."
La Đại Hải thở dài thật sâu: "Con còn nhỏ, nếu muốn phát triển như cá gặp nước ở trên thương trường, chỉ dựa vào chút mánh khoé nhỏ là vô dụng. Những mánh khoé đó có lẽ có thể để con nhất thời như cá gặp nước, nhưng không thể giúp con vĩnh viễn hưởng thái bình. Ba đặt kỳ vọng ở con và Lượng Nhi đều như nhau, hy vọng các con có thể thành rồng thành phượng, muốn nổi bật giữa đám đông, phải vượt qua được khảo nghiệm của cuộc sống, hiểu được đạo lý không có gì là vĩnh viễn, cho nên ba buông tay để các con đi làm, để các con được rèn luyện."
"Gặp phải chuyện gì, cũng để chính các con tự giải quyết, suy nghĩ biện pháp, còn nhớ rõ ba từng nói với các con, bất cứ lúc nào chỗ nào, cho dù xảy ra chuyện gì, đều không nên biến mình thành dã thú chỉ biết nổi giận, nhưng các con không ai nghe lời của ba, haizz!"
La Tinh Tinh tỉnh ngộ hiểu ra: "Ba, là chúng con không hiểu nỗi khổ tâm của ba. Nhưng hiện tại anh..."
Chuyện của La Lượng cũng là tâm bệnh của La Đại Hải, ngày xưa lúc ông ta bị bức ép vào tuyệt cảnh, luôn luôn có thể phản kích khi bước vào đường cùng, cho nên ông ta cũng hi vọng La Lượng có thể giống mình lúc đó.
Nhưng đáng tiếc, La Lượng không có phong thái lúc trẻ của ông ta, đây mới là chuyện làm ông ta đau lòng nhất.
Nhưng dù sao cũng là con ruột, trên thân chảy dòng máu của mình, sau này, gia nghiệp lớn như vậy đều giao cho nó quản lý, làm sao có thể mặc kệ sống chết của nó chứ?
"Ngày mai con đi gặp nó một chút, thuận tiện hỏi xem, sao còn chưa điên?"
"Oanh!"
La Tinh Tinh như bị sét đánh, lúc này như được khai sáng, cô ta trầm tư suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra biện pháp, ba chỉ cần nói một câu liền khai sáng ý nghĩ của cô.
Quả nhiên gừng càng già càng cay, La Tinh Tinh vô cùng kích động, thậm chí còn không kịp đợi muốn gặp La Lượng ngày bây giờ.
Có một số việc La Đại Hải nhất định phải nhắc nhở cô ta: "Chuyện con ở sau lưng ngáng chân Bàng Phi ba không truy cứu, nhưng một số chuyện chỉ nên dừng ở đây, dựa vào chút mánh khoé này là vô dụng, chớ mang tai hoạ đến cho mình."
Hoá ra những chuyện này La Đại Hải đã sớm biết, chỉ là không ngăn cản mà thôi.
Vừa rồi, là để La Tinh Tinh xả nỗi uất ức trong lòng ra, thứ hai, cũng là cảnh cáo Bàng Phi, nhà họ La không phải nhà họ Phương, không phải bọn họ tuỳ tiện đánh là có thể ngã.
Lần này La Lượng gặp hạn té ngã, coi như là cho nó một bài học.
La Lượng làm bộ ở trong ngục bị tra tấn thành bệnh nhân tâm thần, dựa theo pháp luật nước Hoa Hạ, một khi phạm nhân có bệnh tâm thần, sẽ được chỉ định tiếp nhận trị liệu ở bệnh viện tâm thần.
Chỉ cần có thể rời khỏi cái nơi tối tăm không thấy mặt trời kia, nhà họ La lại động tay động chân, La Lượng rất nhanh sẽ lại có thể ngang nhiên đứng dưới ánh mặt trời.
Trong điện thoại, An Lộ tức giận chỉ muốn chửi thề: "Chúng ta phí hết bao nhiêu chữ công sức mới đưa anh ta vào, lúc này mới một tháng, lại ra, bệnh tâm thần gì chứ, rõ ràng chính là giả..."
Đầu điện thoại bên này, Bàng Phi từ đầu đến cuối lẳng lặng nghe.
An Lộ tức giận buồn bực không thôi: "Anh rể, anh nói một câu xem, làm sao bây giờ?"
"Em cứ học hành cho tốt đi, chuyện này em cũng đừng quan tâm."
Cúp điện thoại, hai con ngươi Bàng Phi âm lãnh đột nhiên xuất hiện một chút ánh sáng, khóe miệng có chút cong lên, hình thành một nụ cười có chút âm lãnh.
Anh ta chờ giờ khắc này đã thật lâu, hiện tại, cuối cùng đã đến!
Màn đêm buông xuống, Bàng Phi lặng lẽ rời khỏi nhà họ An, cởi áo khoác, lộ ra một thân quần áo màu đen bên trong.
Anh ta đeo khẩu trang rồi đội mũ lên,đi thẳng đến bệnh viện tâm thần Cao Long!
Bệnh viện tâm thần Cao Long, chính là vị trí của La Lượng, sau khi được giám định ra bệnh tâm thần nghiêm trọng, La Lượng liền bị chuyển đến nơi này tiếp nhận trị liệu.
Trên thực tế, đây là kế hoạch của nhà họ La, trước tiên chuyển La Lượng ra khỏi ngục giam, đợi một thời gian ngắn qua đi lại nghĩ biện pháp cứu người ra.
Chỉ là đáng tiếc, mộng đẹp của bọn họ phải tan vỡ rồi!
Bởi vì, Bàng Phi đã sớm nghĩ đến bọn họ sẽ dùng đến một chiêu này để La Lượng thoát tội!
Lúc trước La Lượng làm Bàng Kim Xuyên bị thương nặng, tra tấn An Dao... Những tội danh này Bàng Phi há lại chỉ đưa hắn ta đi phục dịch đơn giản như vậy chứ? Có vô số lần anh nghĩ muốn chém La Lượng thành muôn mảnh, vô số lần nghĩ đến để hắn ta phải trả cái giá thật đắt!
Chỉ muốn làm một người bình thường, làm con rể nhà họ An, làm con trai của ba… Anh làm sao không biết một khi mình phạm pháp, xảy ra chuyện, tất cả người thân bạn bè đều sẽ bị liên lụy.
Cho nên, anh nhất định phải ẩn nhẫn, nhẫn những chuyện người thường không thể nhẫn, nhẫn việc bị thương nặng, nhẫn việc An Dao vì tìm chứng cứ bất đắc dĩ tiếp cận La Lượng rồi bị tra tấn, nhẫn việc Thời Phong, Trầm Ngưng Tâm, Lâm Tĩnh Chi bị uy hiếp...
Không ai biết, ở dưới bề ngoài bình tĩnh mỗi ngày của anh, đang phải ẩn nhẫn như thế nào, cũng không người nào biết kế hoạch này của anh.
Ngay cả người gần gũi nhất cũng không thể phát hiện được chuyện này, chứ đừng nói đến nhà họ La có thể ngửi được một tia gió thổi cỏ lay.
Anh giống như một con sư tử ẩn mình trong bóng đêm, ẩn núp mấy tháng trời, chỉ vì một kích trí mạng cuối cùng này.
Lúc này La Lượng đang tưởng tượng sau khi rời khỏi nơi này, nên trả đũa những người đã từng tổn thương hắn ta như thế nào, tưởng tượng thấy ánh rạng đông chiếu trên người ấm áp mà vô cùng hài lòng.
Đột nhiên, một bóng đen từ ngoài cửa sổ "vù" một tiếng nhẹ nhàng tiến vào, "ai" còn chưa nói xong, miệng đã bị một con bàn tay rắn chắc che lại.
Trong nháy mắt, con ngươi La Lượng trừng lớn, trên thân người này có khí tức quen thuộc giúp hắn ta trong nháy mắt liền biết thân phận của người này.
Bàng Phi!
Lại là Bàng Phi!
Lại là đồ ma quỷ này!
Không, anh làm sao có thể xuất hiện ở đây, làm sao lại như vậy?
"Ô ô..." Cảm nhận được hơi thở tử vong, La Lượng liều mạng giãy dụa, Bàng Phi chỉ nhẹ nhàng bóp một cái ở gáy của hắn ta, hắn ta tựa như sợi mì không thể động đậy.
Lo lắng cùng sợ hãi bao phủ La Lượng, con ngươi của hắn ta trong nháy mắt phóng đại ra rất nhiều lần!
Bàng Phi chỉ khiến hắn ta không thể động đậy, cũng không ngăn chặn thanh âm của hắn.
Chết, thì lợi cho hắn ta quá rồi, anh muốn hắn ta mang theo sợ hãi, mang theo không cam lòng, mang theo hối hận vô tận chết đi.
"Cứu... Cứu mạng..." Giọng khàn khàn, những người chung phòng bệnh có lẽ cũng nghe không rõ lắm, càng đừng hi vọng xa vời những y tá không có trách nhiệm kia có thể tới cứu hắn ta.
Bàng Phi từ trên cao nhìn xuống, nhìn khuôn mặt kia bởi vì hoảng sợ mà vặn vẹo biến dạng, nhìn con người ngày xưa phách lối không ai bì nổi giờ phút này chỉ có thể nằm yên như cá chết.
Phẫn nộ khi ba bị trọng thương, giận dữ khi An Dao bị tra tấn...
"Oanh!"
Ẩn nhẫn một tháng, giờ phút này ầm ầm bộc phát, như núi lửa bộc phát, thiêu đốt mỗi một tấc da thịt của Bàng Phi.
"Mày… mày không thể giết tao, mày không thể..." La Lượng vô thức muốn tránh, nhưng thân thể lại không động đậy được, sự sợ hãi to lớn ăn sâu vào tận xương tủy, vậy mà khiến hắn ta tè ra quần.
Bàng Phi ngồi xổm xuống, giọng nói lạnh lùng: "Mày thiếu tao, thiếu ba tao, nợ An Dao, tao muốn mày hoàn lại từng cái từng cái một."
Nói xong, nắm lấy đùi La Lượng, dùng sức: "A..."
Xương đùi bị gãy nát!
La Lượng đau đến ứa mồ hôi lạnh: "Tao... Tao muốn mày chết không yên lành... Không được..."
Sắc mặt Bàng Phi như thường, hai con ngươi đen nhánh tản ra ánh sáng sắc lạnh, tay nặng nề chuyển đến chân khác của La Lượng: "Lần này, là mày nợ ba tao."
"A..." La Lượng đau đến không phát ra âm thanh được.
Tay Bàng Phi tiếp tục di chuyển lên trên, dừng ở cánh tay phải của La Lượng: "Lần này, là mày nợ An Dao."
"A..." La Lượng đau muốn chết, hết lần này tới lần khác chính là làm sao cũng không ngất đi đươcn, đau đớn thấu xương giày vò hắn ta từng giây từng phút.
Cuối cùng tay Bàng Phi dừng ở cánh tay trái của La Lượng: "Lần này, là mày nợ nhà họ An."
Đau đớn khiến La Lượng trừng lớn hai mắt, con mắt đều muốn từ trong hốc mắt lồi ra.
Mồ hôi lạnh hiện đầy gương mặt, toàn thân đều run rẩy dữ dội.
Bàng Phi bắt lấy cổ áo của hắn ta, đặt hắn ta trước cửa sổ, một tay đẩy cửa sổ ra.
La Lượng không muốn chết, hắn ta thật sự không muốn chết...
"Lần này, là mày thiếu Thời Phong, Trầm Ngưng Tâm, bác Hà... Cùng những người vô tội chết thảm kia."
Bóng đêm như tấm màn đen từ trên trời giáng xuống, đêm nay không có trăng sáng không có sao, đêm đen giống như là trên trời dội một chậu mực xuống.
Bệnh viện tâm thần này mỗi đêm đều sẽ mất điện, âm u, tĩnh mịch, giống như cố ý phối hợp với đêm tối.
Bản năng muốn sống khiến La Lượng không phát ra được thanh âm nào dưới tình huống dưới này phải dùng khẩu hình để lời trong lòng ra: "Mày… không thể giết tao... Ba tao sẽ không… bỏ qua cho mày..."
Bàng Phi cười khẽ, không vội đẩy hắn ta xuống, chính là đang chờ hắn nói lời này.
"Nhà họ La các người giàu có lại có thế lực, tao không làm gì được nhà mày, thế nhưng bây giờ mày là bệnh nhân tâm thần, bệnh nhân tâm thần thường làm ra một chút chuyện không thể tưởng tượng được, như là chính mày từ nơi này rơi xuống thì không trách được tao."
"Oanh!" La Lượng giống như ngã vào hầm băng, trái tim trong nháy mắt chìm đến đáy cốc.