Hiện tại cô ta lại muốn hỏi An Dao: "Cô nói chính cô cũng biết cô làm rất nhiều chuyện có lỗi với Bàng Phi, vậy mà cô vẫn không biết xấu hổ để ở bên anh ấy, nếu cô thật sự yêu anh ấy, cô hãy nhường anh ấy cho người yêu anh ấy hơn và hiểu nỗi đau anh ấy từng trải qua, chứ không phải chiếm lấy anh ấy như cô, sửa chữa sai lầm gì chứ, không phải là lần nào cũng là do Bàng Phi giúp cô giải vây sao?"
"Cơ Như Tuyết, đủ rồi!"
Cô ta vẫn chưa thôi chuyện, An Dao còn chưa hết áy náy mà lại bị cô ta đâm thêm mấy đao, Bàng Phi rất sợ An Dao lại suy nghĩ linh tinh.
Cơ Như Tuyết "hừ" một tiếng, cô ta ghét nhất là bộ dạng Bàng Phi bảo vệ An Dao như thế.
Tại sao người con gái khác anh đều có thể liều mạng bảo vệ, duy chỉ có cô ta là bị anh ghét bỏ chứ?
"An Dao, cô nghe cho kĩ, người đàn ông Cơ Như Tuyết tôi đã nhìn trúng, tôi sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy đâu!"
Mặc dù Cơ Như Tuyết đã đi rồi, nhưng lời nói cô vừa rồi của cô lại khiến An Dao phải suy nghĩ, cô không có cách nào bình tĩnh lại được.
Bàng Phi chỉ biết trấn an cô: "Lời nói vừa rồi của cô ta, em không cần phải bận tâm."
Trong lòng An Dao bây giờ, một chút tự tin cô cũng không có, Bàng Phi vẫn luôn âm thầm tìm kiếm tung tích của Lâm Tĩnh Chi, cô vẫn luôn biết, bây giờ lại có thêm một Cơ Như Tuyết, cả ngoại hình và năng lực đều hơn cô.
Ngoài điểm mà Bàng Phi thích cô, thật sự một chút ưu thế cô cũng không có.
Nhưng điểm này lại làm cho cô cảm thấy đây là trách nhiệm của Bàng Phi đối với cô, nghĩa vụ của một người chồng đối với vợ, bởi vì cô không cảm thấy được tình yêu mãnh liệt giữa hai người.
Đây là suy nghĩ không tốt, một cảm giác bất an mà An Dao không dám nói ra, cũng không có dũng khí nói ra.
Cô chỉ cảm thấy, cô cảm thấy giữa cô và Bàng Phi thiếu một thứ gì đó, nhưng thứ đó là gì thì lại không thể gọi thành tên.
"Chị, anh rể, hai người về rồi à?" Đây là lần đầu tiên An Lộ về nhà từ sau khi khai giảng, cô ta đã cắt tóc ngắn nên nhìn rất khác, từ trang phục đến cách trang điểm cũng đã rất thành thục.
Lần này cô ta về cùng Tiểu Mao, Tiểu Mao như là tuỳ tùng của cô, khi có thời gian hai người họ lại cùng nhau làm một số điều tra sau đó viết một ít bản tin gì đó.
Lần này dẫn Tiểu Mao về cùng là bởi vì ngày mai hai người muốn đến một huyện ở gần đây để viết tin, nhà Tiểu Mao thì lại xa, nên An Lộ đã dẫn cậu ta đến đây.
Nhà họ An là một biệt thự độc lập, tổng cộng trên dưới có hai tầng, tầng trên có ba cái phòng, tầng dưới có ba cái phòng.
Tầng trên có một phòng của An Dao, một phòng của Bàng Phi, một phòng khác để đựng đồ, ba phòng ở tầng dưới lật lượt là phòng của An Lộ, Bàng Kim Xuyên cùng hai vợ chồng An Kiến Sơn.
Trong khoảng thời gian này Bàng Yến vẫn luôn ở phòng của An Lộ, bây giờ An Lộ trở về, không chỉ một mình mà còn có cả Tiểu Mao nữa, giờ không biết phải chia phòng như thế nào.
"Chị, em có chuyện này, đêm nay Tiểu Mao ngủ ở phòng nào, để chị và anh rể sắp xếp nhé."
Một mũi tên trúng hai đích, An Lộ nhân chuyện xếp phòng này để xúc tiến tình cảm của Bàng Phi và An Dao.
Mặt An Dao khẽ ửng đỏ, ở cùng một phòng với Bàng Phi cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ là trước đây cô hoàn toàn đắm chìm ở thế giới của chính mình, mà hiện giờ… cũng không thể để cho Bàng Phi ngồi trước giường cả đêm, vậy nhất định phải ngủ chung một giường, vậy chẳng phải là…
"Chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, rốt cuộc chị thẹn thùng cái gì chứ?" An Lộ nhỏ giọng nói thầm: "Em chỉ muốn giúp chị thôi, chị xem, em vừa đi tình cảm hai người liền trì trệ không tiến, việc này em không giúp chị cũng không được ấy."
An Dao cắn môi gật gật đầu, An Lộ cười: "Vậy chị còn không mau đi tắm rửa đi, tắm thơm ngào ngạt, để anh rể em đêm nay từ từ sủng hạnh chị."
Hai người cùng đi vào phòng của An Dao, bầu không khí bỗng trở nên ngại ngùng.
An Dao làm bộ bình tĩnh chứ thật ra tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Tối nay anh ngủ dưới đất là được."
Thế này sao được, bây giờ không giống trước kia nữa, nhưng An Dao lại không thể mở nổi miệng nói hai chúng ta ngủ cùng nhau đi.
Đúng rồi, cô đột nhiên nhớ tới bao cao su tịch thu từ An Lộ lần trước vẫn còn ở trong ngăn kéo tủ…
"Cái kia, anh có thể lấy một thứ trong ngăn kéo tủ giúp em được không?"
An Dao nói rất nhỏ, vừa nói xong mặt cô liền đỏ ửng lên.
Bàng Phi nghe thấy, anh không hề nghi ngờ mà kéo ngăn tủ ra, có một đống bao cao su đặt trên một đống đồ, ám chỉ này quả thực không cần quá rõ ràng.
Nhưng ý của An Dao là thế này sao, hay là cô chỉ nhờ anh lấy đồ?
"Lấy… lấy cái gì?" Bàng Phi đột nhiên nói lắp.
An Dao bị hỏi đến nghẹn họng, lấy cái gì, lấy bao cao su chứ sao, chẳng lẽ muốn cô nói thẳng ra sao?
Việc này sao cô có thể nói rõ được chứ?
Nhưng nếu không nói, chẳng lẽ Bàng Phi sẽ không hiểu điều cô ám chỉ sao?
"Tùy anh đấy." Nói xong, cô kéo chăn chùm lên đầu.
Cô tự hận bản thân, tại sao lúc này lại không mở nổi miệng.
Lúc Bàng Phi cầm quyển tạp chí ẩm thực, cũng cầm lấy mấy cái bao cao su.
Anh đưa quyển tạp chí cho An Dao, bờ vai trắng nõn của An Dao lộ ra dưới tấm chăn lụa khiến anh xao động.
An Dao vô tâm nhìn tạp chí để anh đặt nó qua một bên, trong lòng nghĩ nên mở miệng thế nào đây?
Lúc Bàng Phi đặt cuốn tạp chí xuống, anh cũng đặt bao cao su xuống, nếu An Dao thực sự có ý này cô nhất định sẽ có phản ứng.
Sau khi đặt đồ xuống, anh đi đến bên ban công hút thuốc, người anh nóng hừng hực như có lửa đốt!
Trong đầu tràn ngập hình ảnh của anh cùng An Dao ngày trước.
Có bất mãn, cũng có trả thù, nhưng nếu không có tình yêu thì sao anh và An Dao có mối quan hệ như hiện nay chứ?
Thực ra anh đã có tình cảm với An Dao trong vô thức, chỉ là chính anh không biết mà thôi.
Lúc này An Dao đang nằm trên giường cũng đang nhớ lại những hình ảnh ngày ấy, lúc trước cô bị Bàng Phi mạnh mẽ bá chiếm, trong lòng cô toàn là sự chán ghét thù hận, cô cho rằng mọi thứ đều chán ghét, bây giờ nghĩ lại, nếu không có một chút ít cảm tình, sao cô có thể giao chính mình ra chứ?
Hai người đã nảy sinh tình cảm từ lâu, chỉ là chưa ai từng phát giác, thói quen từ trước đến nay đã khiến bọn họ khó nhận ra tình cảm của đối phương.
Xoay người lại, An Dao nhìn thấy bên dưới cuốn tạp chí còn có thứ gì đó.
Lật cuốn tạp chí ra xem, một cái bao cao su màu xanh xuất hiện ở trước mắt.
An Dao theo bản năng nhìn về phía Bàng Phi, nụ cười lộ trên khóe môi.
Ý của Bàng Phi là chỉ cần cô đồng ý, anh lúc nào cũng sẵn sàng.
"Khuya quá rồi, nên đi ngủ thôi." An Dao nắm bao cao su trong tay rồi chui vào trong chăn.
Hút xong một điếu thuốc, Bàng Phi xoay người đi vào phòng ngủ, anh liếc nhìn thì phát hiện quyển tạp chí đã bị lật úp, tt đặt dưới quyển tạp chí cũng không thấy đâu nữa.
Anh cười vui vẻ rồi cởi giày, cởi quần áo leo lên giường…
Lần đầu tiên trên giường này có kích động, có thấp thỏm, còn có cả hưng phấn.
Chờ anh nằm xuống, An Dao liền cuộn người chui vào trong lòng ngực anh, áo ngủ của cô làm bằng tơ lụa nên rất mềm mại, nhưng so với áo ngủ tơ lụa kia, làn da của An Dao còn mềm hơn, cứ như thạch trái cây vậy.
Một bàn tay nho nhỏ thử thăm dò đặt vào lòng bàn tay anh, sau đó đặt vào một vật nhỏ vuông vức vào.
An Dao hơi căng thẳng cúi đầu, không dám nhìn Bàng Phi.
Bàng Phi nắm đồ vật trong tay, hơi thở hừng hực phả lên người An Dao…
"Ting Ting!" Điện thoại di động ở đầu giường đột nhiên rung lên, phá vỡ bầu không khí trong phòng.
Bàng Phi bực bội tìm di động chuẩn bị tắt máy thì nhìn thấy nội dung hiển thị trên điện thoại liền bật dậy.
Tin nhắn là của Lâm Tĩnh Chi gửi: Bàng Phi, cứu tôi!
Lần này Lâm Tĩnh Chi gặp rắc rối rồi, từ trước đến nay cô ấy chưa muốn làm phiền Bàng Phi, nếu không phải có chuyện bất đắc dĩ, nhất định sẽ không gửi tin nhắn cầu cứu.
"Ngủ sớm đi, anh có việc phải đi ra ngoài một chút." Bàng Phi nhanh chóng xuống giường, kéo quần lên.
An Dao theo bản năng ngồi dậy: "Muộn thế này anh còn đi đâu?"
Bàng Phi không muốn nói dối: "Tĩnh Chi gặp nguy hiểm rồi, anh phải mau đi xem."
"Em và anh cùng đi." An Dao lo cho Lâm Tĩnh Chi là thật, nói thật, có đôi khi cô thậm chí nghĩ tới việc cứ để Lâm Tĩnh Chi cùng Bàng Phi tiếp tục thân thiết, nhưng cuối cùng cô cũng không vượt qua được rào cản tâm lý.
Mặc kệ quan hệ của ba người như thế nào, nếu liên quan đến tính mạng của Lâm Tĩnh Chi, cô sẽ không bao giờ lòng dạ hẹp hòi.
Bàng Phi cũng sẵn sàng cho cô đi cùng, tránh phát sinh những hiểu lầm không đáng có.
Hai người lái Mercedes của An Dao, dọc đường đi An Dao dùng điện thoại Bàng Phi liên tục gọi cho Lâm Tĩnh Chi nhưng không được, gửi tin nhắn zalo cũng không có ai trả lời.
Không còn cách nào khác, Bàng Phi chỉ có thể đi đến nơi ở của Lâm Tĩnh Chi để xem tình hình.
Xe chạy băng băng, vượt qua không biết bao nhiêu cái đèn đỏ.
An Dao cầm điện thoại của Bàng Phi, một cái điện thoại trị giá gần mười triệu, là điện thoại mà Lâm Tĩnh Chi mua cho Bàng Phi.
Lúc trước chính cô đã đưa chiếc điện thoại cũ không dùng cho Bàng Phi, ngay tối hôm đó anh đã gửi trả lại cho nhà họ An, từ đó không ai nợ ai.
Ghi chú của Lâm Tĩnh Chi chỉ có một chữ "Tĩnh", chỉ có một chữ lại biểu hiện ra Lâm Tĩnh Chi ở Bàng Phi trong lòng không giống người thường.
An Dao rất muốn biết mình ở trong điện thoại của Bàng Phi như thế nào, đáng lẽ lúc này không nên nghĩ như vậy, nhưng cô không ngăn nổi sự hiếu kỳ, cô thật sự rất muốn biết.
Cô lặng lẽ nhập số điện thoại của mình vào điện thoại anh, chỗ trống, không có ghi chú.
An Dao hụt hẫng.
Sau đó, cô vào zalo thì thấy chân dung của mình, "vợ" một chữ rõ ràng đập vào mắt cô.
Điện thoại mới đổi, chưa có ghi chú có thể hiểu, nhưng zalo vẫn luôn được sử dụng.
Vợ...
Bàng Phi vẫn luôn coi cô là vợ!
An Dao cười, cô hơi xúc động nên không kìm được nước mắt.
Lúc này cô cảm thấy rất hạnh phúc, điều cô muốn biết thì bây giờ đã sáng tỏ, cô hiện giờ cảm thấy rất mãn nguyện, quá thỏa mãn.
Chậm rãi đặt tay lên mu bàn tay Bàng Phi, An Dao âm thầm hạ quyết tâm, bất luận thế nào, cả đời này của cô chỉ có Bàng Phi.
Tình cảm này không cần nói ra, cũng nói không nên lời, tình cảm, chỉ có dùng trái tim để cảm nhận, tình yêu, chỉ có thể dùng hành động thực tế để chứng minh…
"Bàng Phi, từ nay về sau, em sẽ không bao giờ để mất anh!"