Cực Phẩm Rể Quý

Chương 167: Có tin tôi đã giết hai người trong số họ hay không?



"Vì sao lúc trước chị rời đi mà không nói một lời nào?"

"Bởi vì tôi không muốn gây thêm rắc rối cho cậu."

"Nhưng chị làm cho tôi có cảm giác tội lỗi."

"Đừng cảm thấy tội lỗi, cậu không nợ tôi bất cứ điều gì cả, từ trước đến hiện tại đều là tôi tự nguyện. Tôi nguyện ý vì cậu làm những việc đó, cũng nguyện ý không gây ra rắc rối gì cho cậu, tôi hy vọng cậu được vui vẻ, cũng hy vọng cậu được hạnh phúc…"

"Tôi đi đây." Cơ Như Tuyết thực sự muốn buồn nôn, hai người này quá là sến súa rồi, trước mặt cô ta lại làm cái trò chàng chàng thiếp thiếp, cô ta thật sự chịu không nổi, liền tách hai người Bàng Phi và Lâm Tĩnh Chi ra.

"Sớm biết hai người buồn nôn như vậy tôi sẽ không để cho hai người gặp mặt nhau." Sự thật là hối hận cũng quá trễ, tự mình lại cho bản thân thêm ngột ngạt: "Bàng Phi, anh đừng quên là anh đã có vợ rồi đấy."

Câu nói này, làm cho đôi mắt Lâm Tĩnh Chi chậm rãi thu lại, cúi xuống.

"Cô có thể đi ra xa một chút được không?" Người phụ nữ này không ngừng ríu rít khiến Bàng Phi vô cùng tức giận, lúc này ánh có một vài lời muốn nói với Lâm Tĩnh Chi, nhưng vì có Cơ Như Tuyết ở đây, phá hủy bầu không khí, những lời đó như thế nào đi nữa cũng không nói nên lời được.

Cơ Như Tuyết lên cơn tức giận, bổn cô nương đã giúp anh rất nhiều đó, anh ngay cả tiếng cảm ơn cũng không có sao, đã vậy còn bảo ta đi ra xa một chút, thực sự a ghét bỏ ta đến mức độ nào vậy chứ?

"Anh… anh có tin tôi giết chết cô ta không?"

Bàng Phi nhíu mày, không thể không chịu thua: "Vừa rồi là lỗi của tôi, coi như tôi xin cô, có thể đi cách xa khỏi chúng tôi một chút được không, chúng tôi có chuyện riêng cần nói?"

"Không thể! Bổn cô nương là loại người gì chứ, anh gọi thì đến không thích thì đuổi đi sao, giúp anh là vì nể mặt của anh đã đồng ý yêu cầu của tôi, tôi đây chính là người muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn vóc dáng có vóc dáng, mấu chốt chính là Bàng Phi ở cùng với một người chán ghét xấu xí như vậy, tôi nhìn thấy liền cảm thấy tức giận!"

So với cái miệng kia trong nhà Bàng Phi lại càng khiến người ta thêm tức giận!

Cơ Như Tuyết chỉ muốn giết cô ấy, còn muốn hủy đi mặt của cô ấy, cắt ngực của cô ấy…

"Này, cô quá đáng rồi đấy." Nói đánh liền đánh, người phụ nữ này sao ngày càng ngang ngược vô lý vậy?

Nơi này là đô thị lớn, không phải nơi cô ta làm nhiệm vụ, nói giết người là giết người, việc đó thật ngu xuẩn!

Anh ngăn cản, Cơ Như Tuyết càng thêm tức giận: "Tôi muốn giết người nào thì sẽ giết người đó, anh quản tôi được sao? Mạng của người phụ nữ này là do tôi cứu, bây giờ tôi thấy cô ta không thuận mắt nên muốn giết cô ta, tại sao lại không thể giết?"

"Thật sự không thể nói lý lẽ được mà!" Bàng Phi đẩy cô ta ra, kéo Lâm Tĩnh Chi ra phía sau mình.

Cơ Như Tuyết càng thêm hăng hái: "Một năm không gặp, anh ăn trong chén lại nhìn trong nồi, hoặc là tôi sẽ giết chết hai người, hoặc là anh thu nhận tôi, nếu không tôi sẽ dây dưa mãi với anh, để cho anh vĩnh viễn không có ngày nào được yên."

Hai người nhanh chóng dây dưa cùng một lúc, khó phân thắng bại.

Lâm Tĩnh Chi nhìn tình hình vô cùng lo lắng, nhưng lại không biết nên làm thế nào, vài lần muốn xông đến ngăn cản nhưng đều bị Bàng Phi đẩy ra.

Cơ Như Tuyết lần này ra tay vô cùng độc ác, hai người đánh với nhau hơn năm mươi hiệp, cuối cùng Bàng Phi cũng hơn một bậc.

"Cô đừng làm loạn nữa, cô không thể đánh thắng được tôi." Bàng Phi nói.

Cơ Như Tuyết không dễ dàng bỏ qua: "Được, tôi không đánh nữa, chúng ta quay lại tìm vợ của anh, tôi sẽ nói với cô ta anh cùng với người phụ nữ này tình chàng ý thiếp, để tôi xem anh xử lý như thế nào?"

"Cô Cơ." Lâm Tĩnh Chi không biết quan hệ giữa Cơ Như Tuyết và Bàng Phi, nhưng dựa vào trực giác của phụ nữ cũng đoán được một hai phần, sở dĩ đêm đó không nói một lời nào liền rời đi, chính là không muốn gây thêm phiền phức cho tình cảm của Bàng Phi và An Dao.

Cho nên cô nhất định phải giải thích rõ ràng: "Tôi cùng với Bàng Phi không như cô nghĩ, chúng tôi chỉ là bạn bè tốt của nhau mà thôi."

"Đúng không?" Phụ nữ đều có giác quan thứ sáu, người quyết đoán như Cơ Như Tuyết cũng không ngoại lệ, lời nói của Lâm Tĩnh Chi làm cho cô ta nửa tin nửa không.

Người phụ nữ này ngoại trừ biết đánh nhau một chút, trưởng thành có đơn thuần một chút, nhưng thật sự về mặc tình cảm cũng chỉ là một tờ giấy trắng.

Đa số những đứa trẻ từ nhỏ đã lớn lên trong tổ chức như cô ta mà nói, đối với tình cảm mà nói thật sự đều là một tờ giấy trắng, bởi vì từ nhỏ những thứ mà bọn họ tiếp xúc làm cho những cô gái ấy rất khó có thể hiểu được tình cảm của người bình thường là như thế nào, trước khi gặp Bàng Phi, Cơ Như Tuyết còn chưa biết sự rung động giữa nam nữ là gì.

Bàng Phi chính là người giúp cô mở ra tình cảm thiếu nữ của bản thân, cũng chính Bàng Phi cho cô ta biết lần đầu tiên rung động trước người khác, người đàn ông đầu tiên xâm nhập vào trong tim cô, cho cô ta nhận định nếu không phải là người này thì không gả cho ai khác nữa!

Vui, buồn, yêu, hận của cô ta đều xuất phát từ Bàng Phi mà ra, hiện tại Lâm Tĩnh Chi xóa bỏ quan hệ giữa cô ấy và Bàng Phi, nên cô ta cũng không còn gì để tức giận.

"Có!" Lâm Tĩnh Chi nhìn về phía Bàng Phi, trên miệng nở một nụ cười: "Chúng tôi vĩnh viễn là bạn thân nhất."

Cơ Như Tuyết cũng nhìn về phía Bàng Phi: "Anh nói xem."

Bàng Phi không muốn nói gì, bạn thân, từ này nếu dùng với Lâm Tĩnh Chi cũng không đủ, cô ấy là hồng nhan tri kỷ của Bàng Phi, là người phụ nữ mà anh muốn dùng cả đời để bảo vệ.

Chỉ là…

"Cô xem cô xem, tôi biết ngay là anh ta đối với cô không đơn giản như vậy mà." Cơ Như Tuyết tức giận liền cắt nát viên kẹo trong miệng, sau đó "ngấu nghiến" ăn.

Tính huống giữa ba người rất khó xử, cuối cùng vẫn là Lâm Tĩnh Chi phá vỡ sự lúng túng này, cô ấy liền nói muốn tìm một chỗ ngồi xuống chậm rãi nói chuyện.

Gần đó có một phòng trà, ba người chọn vị trí gần cửa sổ trên lầu, có thể nhìn thấy xe cộ bên ngoài qua lại.

Toàn bộ đoạn đường Cơ Như Tuyết cứ nhìn chằm chằm Bàng Phi bên cạnh, giống như nhìn thế nào cũng không đủ, dọc theo đường đi thu hút không ít người chú ý.

Ba người sau khi ngồi xuống, Cơ Như Tuyết cũng cố tình ngồi xuống bên cạnh Bàng Phi, dù sao thì cô ta muốn một tấc cũng không rời Bàng Phi.

Bàng Phi nói cô ta cũng không nghe, cũng lười nói, hoàn toàn xem cô ta là không khí.

Lâm Tĩnh Chi cũng không muốn để ý, cô ta cùng Bàng Phi nói chuyện phiếm với nhau.

Bàng Phi đưa ra một yêu cầu: "Đừng rời khỏi Dung Thành."

Anh không muốn cô ấy rời đi, ít ra Lâm Tĩnh Chi có yêu cầu gì cần anh giúp đỡ, anh còn có thể giúp đỡ cô được.

Một khi rời đi, anh muốn giúp cũng không giúp được.

"Được."

Trên mặt Bàng Phi lộ ra một nụ cười, lúc sau hai người lại không nói lời nào, không khí lại tương đối hòa hợp.

Cơ Như Tuyết không hiểu gì cả, ngồi được một lúc lại không yên, lại đi xem chỗ này một chút chỗ kia một chút.

Lúc lại muốn đến nhà Bàng Phi chào hỏi một chút, nhưng lại làm cho Bàng Phi kinh hãi: "Cô đi làm gì?"

"Đi dạo xung quanh, không được sao? Anh xem anh xem, anh khẩn trương như vậy để làm gì, nếu tôi muốn đi, anh cản được tôi sao? Hứ, không cho đi thì tôi không đi, hừm."

Nói xong, cô ta xoay người bỏ đi.

Bàng Phi vẫn luôn cảm thấy cô ta có chút không bình thường, làm việc không có phép tắt, lúc chấp hành nhiệm vụ cũng vậy.

Sau khi chia tay Lâm Tĩnh Chi, Bàng Phi liền trở về nhà họ An, An Dao thấp thỏm bất an đợi chờ mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng Bàng Phi cũng trở về: "Anh không sao chứ, không bị thương chỗ nào chứ?"

"Không sao."

Quên mất điện thoại di động đã tắt máy không điện được, khiến An Dao vô cùng lo lắng mấy tiếng đồng hồ, nếu anh không trở về, nhà họ An sẽ gọi báo cảnh sát.

Chuyện Bàng Phi và An Dao bị tập kích cô đã kể với mọi người trong nhà, ý của An Kiến Sơn Bàng Kim Xuyên cũng đồng ý, nếu nhà họ La dám động vào một sợi tóc của Bàng Phi, bọn họ sẽ không để yên cho ngườii của nhà họ La.

"Ba, ba chồng, chuyện này mọi người không cần lo lắng, chỉ cần bên ngoài nhà họ La không gây khó dễ cho chúng ta, chúng ta liền sẽ không để cho mưu kế của họ thực hiện được."

Mọi người nói chuyện này được một lúc, An Dao đột nhiên chuyển đề tài: "Vừa rồi con nhận được một cuộc điện thoại nói là có người muốn đầu tư vào dự án trước đây của con, chính là hạng mục An Bảo. Trước đây con có tìm một số công ty đầu tư nhưng đều không có kết quả gì, không nghĩ đến hôm nay đột nhiên có người lại gọi điện đến báo tin vui."

"Nhà đầu tư là công ty nào?"

"Tuyết Lị, con đã lên mạng kiểm tra, là một công ty đầu tư có uy tín."

Bàng Phi cảm thấy không ổn liền nhắc nhở An Dao một chút: "Hiện tại ngành công nghiệp như An Bảo đang phát triển rất nhanh, khả năng cạnh tranh của các công ty nhỏ rất khốc liệt, không tốt như nửa năm trước đây, trên thực tế anh nghĩ rằng em có thể xem xét những nơi khác."

"Vâng, em sẽ xem xét việc này. Vậy ngày mai anh có thể đi cùng em xem người phụ trách công ty Tuyết Lị, có được không?"

"Đương nhiên có thể."

Bàng Phi rất vui khi được đi cùng.

Ngày hôm sau, Bàng Phi và An Dao đều mặc trang phục tinh tế, muốn cho người khác đầu tư vốn thì phải cho người ta một ấn tượng tốt không phải sao.

Quán trà lâu nay không có người quản lý, nhân viên lười biếng đều đang lăn lộn toán loạn, An Dao đột nhiên đến, khiến cho rất nhiều người cảm thấy giật mình.

An Dao vừa đến phòng trà liền giống như mọi thứ thay đổi, nhanh chóng sắp xếp, dọn dẹp vệ sinh, cái gì ở vị trí mào liền ngay về vị trí đó.

Nếu nhà đầu tư đến tham quan kiểm tra, dù sao cũng phải cho người ta thấy được một diện mạo tốt.

Các nhân viên nhanh chóng dọn dẹp, bận rộn trước sau, thật náo nhiệt.

Bàng Phi cũng đi theo phụ giúp, một vài nhân viên to nhỏ với nhau: "Nghe nói người kia chính là chồng của tổng giám đốc An, trông cũng quá đẹp trai rồi, sao lại chạy đến đây ở rể chứ?"

"Anh còn chưa biết, trước kia anh ta từng làm ở phòng hậu cần, nghe nói lúc đó bọn họ đã kết hôn rồi, tổng giám đốc An căn bản không xem trọng anh ta.’’

"Như vậy không phải rất uất ức sao, đã ở rể còn bị người ta xem thường, suy nghĩ lại thật sự là đáng buồn."

"Còn đáng buồn hơn nữa, cách đây vài ngày còn có tin tức các người không xem sao, tổng giám đốc An của chúng ta…"

"Mau đi làm thôi."

Sự xuất hiện của Bàng Phi đã làm gián đoạn cuộc thảo luận của mọi người.

Đám người tuy đã giải tán, nhưng những lời đồn đại dường như không hề tiêu tán, những người đó ở sau lưng anh lại cứ tiếp tục bàn tán.

Đối với thân phận ở rể, Bàng Phi sớm đã thoải mái chấp nhận, chẳng qua cũng chỉ là một thân phận mà thôi, có được hay không cũng không do người khác kết luận được.

Nhưng những lời nói về An Dao, trước sau không thể xóa hết được, nếu những lời này bị cô nghe được, không biết cô sẽ phản ứng như thế nào nữa!

Đang suy nghĩ, An Dao đã đi tới, nói với anh vào văn phòng nghỉ ngơi một chút: "Để anh làm xong bên này rồi sẽ đến tìm em."

Bàng Phi đáp lại, đi đến văn phòng chuẩn bị cà phê cho cô.

Nhà đầu tư nói rằng họ sẽ đến lúc hai giờ chiều, bây giờ là gần mười hai giờ, ăn xong vẫn có thể nghỉ ngơi được một lúc.

An Dao vô cùng quan tâm đến khoản đầu tư lần này, còn về vận mệnh của nhà hàng, cho dù có thay đổi, cũng tốt hơn là bán đi.

Điện thoại di động đột nhiên rung lên hai lần, một số lạ gửi một tin nhắn đến: Cho anh một bất ngờ lớn!

Cho dù không có ghi chú Bàng Phi cũng có thể đoán được chủ nhân của số máy này là ai.

Cơ Như Tuyết, không biết cô ta lại muốn làm chuyện quái quỷ gì đây.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv