Hai người đi tới đồn công an, gặp được cái người báo án kia, đừng nói là đánh bị thương, An Lộ thậm chí ngay cả mặt người này cũng chưa từng gặp qua lần nào: "Giỡn mặt à, tôi đánh anh, vậy anh nói đi, tôi đánh anh đến nỗi anh bị thương như thế nào? Ây, lúc đó là tôi chém anh hay là đánh anh rồi, nói đi,… anh con mẹ nó nói tôi nghe xem nào…"
"Cô… cô dùng dao chém tôi…" Người nọ run rẩy nói.
An Lộ bước qua tới cầm con dao làm bếp lên: "Cái này à? Anh con mẹ nó nhìn cho thật kỹ vào, xem trên con dao nhỏ này của tôi có vết máu không?"
"Cô... sau khi chém tôi xong, lấy khăn tay lau khô vết máu, rồi ném khăn tay đi, hứ, đây là bằng chứng... " Người nọ lấy ra một chiếc khăn tay có dính máu, mấu chốt là chiếc khăn tay này thực sự đúng là của An Lộ.
Nhưng cô ta đã ném bỏ chiếc khăn tay này mấy ngày rồi...
Ồ, cô ta hiểu rồi, âm mưu, hãm hại, cái tên này nhất định là đang hãm hại cô ta!
An Lộ tức giận muốn sôi máu, cô ta vung con dao làm bếp lên buộc hắn ta phải thành thật thú nhận, tại vì sao lại muốn vu oan cho cô ta?
Bàng Phi vội vàng chạy tới giật lấy con dao làm bếp của cô ta: "Nơi này là đồn cảnh sát, em cầm dao là muốn làm gì, mau đưa nó cho anh."
Đối phương chuẩn bị rất chu đáo, nhìn dáng vẻ của hắn ta xem ra hắn ta đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi.
Sau khi Bàng Phi đưa con dao làm bếp cho viên cảnh sát, anh quay người tiến đến trước mặt người nọ, mở ống tay áo của hắn ta kiểm tra miệng vết thương một chút, sau đó anh hỏi: "Anh nói An Lộ làm anh bị thương, vậy tôi hỏi anh, em ấy làm anh bị thương như thế nào? Là chém anh, hay là cắt tay anh?"
"Có gì khác nhau sao?" Hắn ta hơi chột dạ, một mực không dám nhìn trực tiếp vào mắt Bàng Phi.
Bàng Phi nói: "Tất nhiên là không giống nhau rồi, độ sâu và vết tích của vết thương do chém và cắt gây ra hoàn toàn khác nhau."
" Là chém bị thương." Tên kia nói.
Bàng Phi gật đầu, lại hỏi: "Vậy em ấy chém anh như thế nào, là chém như thế này, hay là như thế vậy hả?"
"Tôi… tôi đã quên rồi, tình huống lúc đó quá khẩn cấp, tôi chỉ quan tâm làm sao trốn thoát được, nào có thể chú ý được nhiều như vậy."
Cái tên này ít ra vẫn rất là thông minh, biết rõ càng nói nhiều càng dễ lộ sơ hở, nhưng cũng không sao cả, đối phó với loại người này Bàng Phi có rất nhiều biện pháp.
"Vậy tôi đây hỏi anh một câu cuối cùng, An Lộ đã chém anh bị thương khi nào?"
"Mới mấy phút trước a, cô ta cầm theo dao gặp ai là chém người đó, tôi né tránh không kịp, nên bị cô ta chém trúng tay. Lúc đó xung quanh chỉ có một mình tôi, cũng không có ai chứng kiến cả, nhưng mà vết thương trên người tôi chính là thứ chứng minh rõ nhất."
Bàng Phi bật cười, kẻ đứng sau một màn này đúng là suy nghĩ rất chu toàn, đến một chi tiết nhỏ này cũng nghĩ đến.
Xét về hình dáng miệng vết thương xem ra, đúng là tương ứng với con dao trên tay An Lộ, nhưng loại dao làm bếp này rất phổ biến, tùy tiện vào một cái siêu thị cũng có thể mua được.
Từ lúc An Lộ xông ra ngoài đến lúc bị cảnh sát bắt thì thời gian cũng đã được hai mươi phút, đối phương có thể trong khoảng thời gian ngắn như thế này tìm ra được con dao giống An Lộ lại còn dự tính hết toàn bộ kế hoạch, chỉ có một khả năng, kẻ đứng sau một màn này vẫn luôn đang âm thầm theo dõi nhà họ An.
Cái này về sau hẵng nói tới, nhiệm vụ cấp bách trước mắt bây giờ là giải vây tội danh cho An Lộ.
Kéo cánh tay của người kia lên, Bàng Phi chỉ vào miệng vết thương nói : "Xét từ góc độ miệng vết thương có thể xem ra, đúng thật nó được gây ra cách đây vài phút trước, về mặt thời gian cũng ăn khớp. Xem từ hình dáng miệng vết thương, cũng thật sự hoàn toàn phù hợp với công cụ gây án trên tay An Lộ. Nhưng thật đáng tiếc, anh nói là anh bị An Lộ chém bị thương, vậy miệng vết thương kia đáng lẽ ra từ phía trên xuống dưới càng ngày càng nông mới đúng chứ, bởi vì sức lực khi chém người chỉ tập trung vào một nhát, sau khi rút dao về thì lực đạo sẽ bị giảm đi một chút."
"Nhưng miệng vết thương này của anh rõ ràng là ở trên nông, ở dưới sâu, nói cách khác anh là bị người ta cắt làm bị thương, hơn nữa người cắt anh bị thương là đã bất ngờ ra tay trong lúc anh không chú ý, anh lùi lại theo bản năng, dẫn tới trên miệng vết thương có chút xiêu vẹo."
"Hai vị cảnh sát ở đây đều là những cảnh sát dày dặn kinh nghiệm, tôi tin rằng các vị có lẽ đều hiểu rõ những gì tôi nói đúng chứ?"
Người nọ ngụy biện: "Chém bị thương với cắt bị thương, cái này có thể là do tôi nhớ nhầm rồi, không thể vì vậy liền nói cô ta vô tội chứ?"
"Muốn chứng minh những lời anh nói kỳ thực có một biện pháp rất đơn giản, chính là điều tra camera giám sát ở hiện trường. Anh nói vị trí kia quả thực không có camera giám sát ngoài trời, nhưng một tháng trước đã có một hộ gia đình bị trộm cắp tài sản, vậy nên chủ gia đình ấy đã lắp đặt camera an ninh tại nhà của mình, là loại có thể xoay bà trăm sáu mươi độ, cũng có thể quay ra tận bên ngoài."
"Chỉ cần hai vị cảnh sát đi đến gia đình kia một chuyến là có thể biết được tình hình lúc đó, nếu chứng minh cho thấy là anh nói dối, vậy là đã vi phạm pháp luật rồi, sẽ phải bị tống vào tù đó."
"A?" Bàng Phi nói như vậy chẳng qua vì muốn hù dọa cái tên kia mà thôi, xem ra tên tiểu tử này tính chất tâm lý không ra sao, quả nhiên đã dễ dàng bị mắc mưu.
"Tôi… tôi thành thật khai báo, sẽ không phải ngồi tù sao?’
"Chỉ cần anh thành thật khai báo, chúng tôi cũng sẽ không đề cập tới vấn đề đâm đơn kiện, anh cũng liền không cần phải ngồi tù." Bàng Phi cho hắn ta cơ hội.
Tên kia nguyện ý khai đúng sự thật, nói rằng có một người phụ nữ cho hắn ta một vạn nhân dân tệ, yêu cầu hắn ta làm theo lời cô ta vu oan hãm hại An Lộ
Nhắc đến phụ nữ, có thể nhằm vào nhà họ An mà làm ra sự tình đuổi cùng giết tận như vậy, người đầu tiên khiến Bàng Phi nghĩ đến là La Tinh Tinh.
Người của nhà họ La đúng là người này ác độc hơn người kia, La Lượng bị giam có thời hạn ba năm tù bọn họ vẫn chưa vừa lòng, vẫn còn làm đủ thứ chuyện muốn trả thù nhà họ An, nói một cách đơn giản thì chính là một lũ điên.
Một bầy dã thú bề ngoài sáng sủa vô can nhưng sau lưng lòng dạ độc ác như vậy vẫn ngang nhiên hoạt động trong tầm mắt dân chúng, hưởng thụ sự tôn kính ngưỡng mộ của mọi người, vắt kiệt thành quả lao động của nhân dân, mà những người tốt thực sự lại bị dư luận xã hội tấn công, chịu oan ức cũng không có được công đạo công bằng nên có!
Thế đạo bất công nhưng lòng người không thể không biết phân biệt!
Sự tình được giải quyết, Bàng Phi cũng không truy cứu trách nhiệm của người kia, đầu sỏ tội ác không phải những người kia, bọn họ cũng chỉ là những quân cờ bị lợi ích che mắt.
Trở lại tiểu khu, Bàng Phi trước lúc đi giám sát đã thỉnh cầu toàn bộ giám sát của tiểu khu giúp đỡ, anh muốn thử xem xem, La Tinh Tinh là làm như thế nào hành động ngay dưới mí mắt của anh.
"Anh… anh rể!" Giọng An Lộ run lên, sắc mắt biến hóa, bởi vì trong màn giám sát cô ta nhìn thấy một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai đang gõ cửa nhà bọn họ.
Người phụ nữ này, rất có thể chính là La Tinh Tinh!
"Đi mau!"
Cái người phụ nữ điên La Tinh Tinh này cái gì cũng có thể làm ra được, Bàng Phi chạy nhanh qua, bỏ xa An Lộ ở phía sau.
Cuối cùng cũng đến nhà họ An, cổng lớn đóng chặt, Bàng Phi dùng sức nhấn chuông cửa, cũng may thím Trương ra mở cửa.
"Cậu Bàng, cô hai đâu rồi?"
An Lộ một đường liều mạng đuổi theo Bàng Phi, nhưng làm thế nào cũng theo không kịp, cả một đường này cô ta dường như đã bỏ tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời này ra rồi.
Cô ta thở hồng hộc, ngày cả lời nói đều không thể nói được lưu loát.
Bàng Phi dìu cô ta vào cửa, trong phòng khách, La Tinh Tinh đang ngồi trên sofa cười dịu dàng, An Kiến Sơn và Tào Tú Phương đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
An Lộ tính khí nóng nảy, chất vấn La Tinh Tinh chạy tới đấy là muốn làm gì?
"Tôi đến thăm các người."
"Thăm chúng tôi? Cô là đến xem chúng tôi có bao nhiêu thất vọng và tuyệt vọng à? Vậy thì thật xin lỗi, khiến cho cô phải thất vọng rồi, một nhà chúng tôi tinh thần rất tốt. Chúng tôi không những không bị các ngươi lật đổ, còn có thể một mực tiếp tục đối kháng với các người, lũ sâu bọ hại dân tình như các ngươi sớm muộn gì cũng bị pháp luật trừng trị!"
La Tinh Tinh một mặt trước sau treo lên ý cười, giống như những lời mà An Lộ nói không liên quan gì đến cô ta.
"Tôi có thể đi thăm An Dao không?"
"Không thể!" An Lộ thái độ cứng rắn, muốn cô ta nhanh chóng cút ra ngoài.
La Tinh Tinh nhẹ nhàng lắc đầu.
"Ay, người phụ nữ đáng thương, vậy tôi đi trước đây."
Người phụ này cũng quá quái dị rồi, hoàn toàn không phù hợp với tính cách của cô ta, chạy đến nhà họ An chỉ để nói mấy câu cổ quái như vậy sao? An Lộ nhìn Bàng Phi.
"Anh rể, anh nói xem con người La Tinh Tinh sao lại điên thế này?"
Vẻ ngoài càng bình tĩnh, càng ẩn chứa nhiều sóng gió.
La Tinh Tinh là một người phụ nữ ích kỷ, tư lợi, ham muốn chiếm đoạt vô cùng mãnh liệt, mà tình yêu cô ta dành cho La Lượng đã đến mức biến thái.
An Dao và La Lượng từng có một khoảng thời gian ngắn tiếp xúc thân mật, cô ta nhất định khắc sâu mối thù này trong lòng.
Bàng Phi càng cảm thấy, hôm nay cô ta tới thăm nhà, càng giống như đang khiêu khích và tuyên chiến!
Giống như mèo trước khi ăn tươi con chuột, luôn luôn phải vờn nó một phen.
Tình hình hiện tại của An Dao rất nguy cấp, anh nhất đinh phải thời thời khắc khắc ở bên cạnh cô, giúp cô vượt qua đoạn thời gian này.
"Mấy ngày này mọi người nên cẩn thận một chút." Chuyện An Lộ bị vu hãm anh không định nói cho Tào Tú Phượng và An Kiến Sơn biết, miễn cho bọn họ lo lắng, nhưng chuyện nên nhắc thì vẫn cần phải nhắc nhở.
Ngoài ra anh còn phải quay lại nhà họ Bàng một chuyến, nhà họ Bàng lúc này chỉ có hai người là em gái và ba anh Bàng Kim Xuyên. Vì vậy anh cảm thấy không an tâm, sợ La Tinh Tinh sẽ hạ thủ với ba và em gái.
Không kịp ăn cơm, sau khi dặn đi dặn lại nhà họ An, Bàng Phi liền vội vã quay lại nhà họ Bàng.
"Ba, khoảng thời gian này ba và em gái cùng con đến nhà họ An sống đi."
"Khoảng thời gian ba ốm đau này đã gây thêm rất nhiều phiền toái cho nhà thông gia rồi, bây giờ sao có thể lại không biết xấu hổ mang thêm phiền phức cho người ta nữa chứ? Lại nói An Dao hiện tại chịu đả kích lớn như vậy, nhất định không thích ồn ào náo nhiệt. Đừng lo lắng cho ba và Yến Tử, hàng xóm xung quanh đều ở đây, ba không tin bọn họ còn dám làm ra chuyện gì với chúng ta?"
"Lúc bác Hà gặp chuyện không may không phải hành xóm xung quanh đều ở đấy, rồi không phải vẫn bị sát hại đấy sao/ Cái ác của kẻ xấu vĩnh viễn không có điểm dừng, ngàn lần vạn lần đừng nghĩ bọn họ tốt bụng như vậy, lương thiện như vậy."
"Ba, lúc trước đều là con nghe ba, lần này ba nghe con một lần được không, đừng để con không an tâm vì ba, con thực sự rất sợ."
Những lời Bàng Phi nói xuất phát từ trái tim, rất chân thành, Bàng Kim Xuyên có chút dao động, do dự liên tục, cuối cùng cũng gật đầu.
Mà ông cũng sẽ không công ở lại nhà họ An, chuyện này, ông nhất định sẽ truy cứu đến cùng.
Xế chiều hôm đó, Bàng Phi giúp ba cùng em gái mình thu dọn đồ đạc chuyển đến nhà họ An ở, An Kiến Sơn vui mừng vô cùng, Bàng Kim Xuyên chuyển đến không phải ông lại có thêm một người bạn để trò chuyện hay sao.
Bàng Yến vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhìn Tào Tú Phương mở miệng một tiếng dì hai tiếng dì, tuy chập tuổi An Lộ, nhưng Bàng Yến và An Lộ lại có hai tính cách hoàn toàn khác nhau, một hiền lành ít nói, một nóng tính khó gần.
Tào Tú Phương thậm chí càng ưu thích Bàng Yên, hai nhà sống chung rất là hòa thuận.
Bàng Phi không quên An Dao vẫn ở trong phòng, một mình chịu quá nhiều áp lực, một ngày một đêm An Dao vẫn cuộn tròn trên giường giống chú dê non bị thương, không chịu ra ngoài, không chịu ăn bất cứ thứ gì.
Bàng Phi nghĩ ba và em gái tới có thể khiến cô ra ngoài, nhưng rõ ràng là anh đã sai.
An Dao không phải là một người dễ dàng chịu được đả kích, xem ra tác hại mà sự việc lần này gây ra cho cô là việc mà người bên cạnh không thể lý giải được.