Ba người bọn họ dường như không bị ảnh hưởng bởi chuyện của La Lượng, Thời Phong cùng Thiệu Thịnh tiếp tục cười cười nói nói, tuy Bàng Phi tham dự, nhưng trên gương mặt anh vẫn là vẻ lạnh lùng bình tĩnh, không biểu lộ chút e sợ nào.
Đối với việc này, trong lòng mỗi người đều đã có kết luận, thứ nhất, La Lượng đã phạm lỗi trước, hành động của Bàng Phi chỉ là phòng vệ chính đáng; thứ hai, trông La Lượng cứ như bị thương rất nặng, nhưng thật ra không phải, tay chân của hắn chẳng qua chỉ bị trật khớp, cũng không phải thật sự gãy xương, đánh giá thương tổn, tàn phế gì gì đó cũng không hơn cấp mười, vậy nên cũng chẳng là tội lớn.
Coi như là hắn tự bê đá đập trúng chân mình, chuyện này chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Bên phía đồn công an ra kiến nghị hòa giải, còn bắt hắn nhất định phải bồi thường tổn thất tinh thần cho An Dao.
"Diệp Nguyên có lầm hay không vậy, không thấy tôi bị thương đến mức này sao, còn bắt tôi trả tiền?" Nghe được tin tức như vậy, La Lượng thiếu chút quậy tung phòng bệnh, lần này thật quá uất ức mà.
Thiên vị, chắc chắn Diệp Nguyên thiên vị Bàng Phi, không, khẳng định là Nữu Thành Tích đang thiên vị Bàng Phi, "Tôi phải kiện chúng, tôi muốn kiện hết bọn chúng! ! !"
"Con muốn kiện ai?" Một giọng nói cứng rắn mạnh mẽ truyền từ bên ngoài vào, La Đại Hải bước tới, theo sau đó là La Tinh Tinh.
La Lượng không dám nói nữa lời, cố nén lửa giận đang cháy hừng hực trong tâm, lồng ngực hắn nhấp nhô liên tục cho thấy hắn đang cố hết sức kiềm nén.
La Đại Hải phất tay, ý bảo mấy người không liên quan đang đứng trong phòng bệnh mau ra ngoài.
Sau đó, ông lập tức tát lên mặt La Lượng, âm thanh vang dội, cú tát này làm La Lượng lảo đảo đến nỗi thiếu chút đã té khỏi giường bệnh.
La Tinh Tinh sợ hãi, ôm chặt tay La Đại Hải, "Cha, cha làm gì vậy, anh ấy đang bị thương mà, sao cha còn nỡ đánh?"
"Anh ơi, anh không sao chứ?" Tim La Tinh Tinh không khỏi đau xót, một cái tát kia con đau hơn đánh thẳng lên mặt cô.
La Đại Hải trầm mặt, "Trước đây, con muốn cha giao công ty cho con quản lý, còn cam đoan bản thân có năng lực quản lý tốt công ty, cha cho con cơ hội, nhưng con lại không biết nắm bắt, hết lần này đến lần khác dồn hết tâm sức cho một con đàn bà, giờ quậy đến nông nỗi này, con lại còn không biết hối cải, còn la hét muốn đi kiện Diệp Nguyên cùng Nữu Thành Tích? A, La Đại Hải, ta đây, sao lại sinh ra đứa con ngu xuẩn như vậy chứ!"
Từng câu từng chữ đều là ghét bỏ, vốn không có một chút quan tâm lo lắng của một người cha.
La Lượng im lặng, không có phản bác, không có nghĩa là hắn ngầm đồng ý với cách nói của La Đại Hải, ngược lại, trong lòng của hắn cũng đang oán hận La Đại Hải, tuy nói là cha của hắn, nhưng từ khi bước vào cửa đến giờ, ông chưa hề tin đứa con trai của mình. Quyền lợi do hắn cố gắng tranh thủ mới đạt được, nhưng xảy ra chuyện ông lại không hề quan tâm mà chỉ biết trách cứ, đây đâu giống một người làm cha, mà chỉ như một con dã thú.
La Đại Hải răn dạy xong, ung dung thở dài, "Chuyện lần này, cha đã tìm luật sư tư vấn, đứng trên phương diện pháp luật, chuyện con có ý đồ xâm phạm An Dao đã là phạm tội, lại thêm chứng cứ vô cùng xác thực, mà đối với việc Bàng Phi gây thương tích cho con thì còn chưa đạt đến cấp mười, vả lại hắn thuộc về phòng vệ chính đáng, không cần chịu trách nhiệm đối với luật pháp, vậy con muốn đi đâu mà kiện, lấy lý do gì mà kiện."
"Có trách thì trách bản thân con quá sơ ý chủ quan, làm việc không biết suy nghĩ, để người ta bắt trúng điểm yếu, đừng oán trời trách đất, cũng đừng cho gây chuyện để ba giải quyết. Chuyện căn hộ ở Học khu con đừng xen vào, ba sẽ phái người tiếp nhận, khoảng thời gian này con tranh thủ nghĩ ngơi cho tốt, đừng tiếp tục gây chuyện là được rồi."
Chuyện căn hộ ở Học khu vốn do La Lượng quản lý, từ giai đoạn đầu lo phá dỡ khu nội thành cũ, đến giai đoạn sau chọn đội thi công, đến cả hướng phát triển của Học khu, hắn còn định nhờ chuyện này để chứng minh năng lực của mình với La Đại Hải.
Giờ lại không để hắn phụ trách, vậy có phải cố gắng trước đây của hắn đều uổng phí rồi sao?
"Không được!" Thái độ của La Lượng vừa cường ngạnh lại kiên quyết.
La Đại Hải lộ vẻ không vui, "Con không đồng ý với ba sao?"
Đúng, không những không đồng ý mà còn có ý kiến rất lớn nữa kìa, chỉ là những lời này hắn không có can đảm nói ra miệng.
Bây giờ mọi chuyện đều phải dựa vào lão già này, hơi bất cẩn liền bị tước đoạt hết thảy quyền lợi, không có quyền, không có tiền, vậy hắn làm đại công tử của nhà họ La để làm gì cơ chứ?
"Cha, người đừng nói vậy chứ, chẳng qua con chỉ bị trật khớp, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn, chuyện xây dựng nhà ở bên Học khu ít nhất cũng mất từ nửa năm đến một năm, giờ cha lại kêu con buông tay không quản lý gì cả, chẳng phải coi con như một tên vô dụng phải đợi người nuôi hay sao?"
La Đại Hải cười lạnh, "Đối với cha, thà con cứ như một đồ vô dụng, ít ra cũng không biết gây thêm phiền phức."
Ông nói ra những câu này, đã chứng minh ông không hề tán thành năng lực của La Lực, vì sao chứ, đây rốt cuộc là vì sao chứ?
La lượng vẫn luôn cố gắng thể hiện, cố gắng làm tốt chuyện chuyện, có thể hắn đã mắc vài lỗi nhỏ, nhưng cũng không đến nỗi dùng ba chữ tên vô dụng để hình dung.
Nói là cha ruột, nhưng La Lượng chưa từng cảm giác được một chút ý nghĩa quan trọng nào từ chữ cha, cũng không cảm nhận được phân lượng và địa vị của mình tại nhà họ La, giờ lại bị tước đi hết mọi quyền lợi, vậy hắn khác gì con chó được La Đại Hải nuôi chứ?
Không, đây không là cuộc đời mà hắn muốn.
"Cha, cha chỉ có một người con trai là con, giờ lại không cho con làm gì hết, rốt cuộc cha có ý gì?" Những lời này hắn giấu trong lòng đã lâu, giờ đây bị ép đến bước đường cùng, nên rốt cuộc cũng có thể hỏi rõ ràng.
Chuyện hắn xem vô cùng quan trọng, trong mắt La Đại Hải lại không đáng nhắc tới, "Ý của ta vô cùng đơn gian, so với việc có một đứa con chẳng được tích sự gì, chi bằng coi như không có."
Cho nên, trong mắt La Đại Hải, hắn không chỉ là phế vật, mà còn là của nợ hay sao?
Vậy những cố gắng của hắn, ông đều không thấy hay sao?
La Lượng rốt cục ngẩng đầu, đón lấy ánh nhìn của La Đại Hải, "Đã như vậy, sao cha còn muốn giữ con lại nhà họ La, sao không đuổi con ra ngoài, như vậy cũng không cần làm mất mặt nhà họ La rồi chứ?"
Mùi thuốc súng giữa hai người bốc lên nồng nặc, La Tinh Tinh vội khuyên La Lượng nói ít vài ba câu, đừng chọc cha giận.
"Con nhìn lại mình đi, là một người đàn ông còn không bằng một người phụ nữ. Con cho là chuyện con phá khu nhà cũ hại Bàng Kim Xuyên cha không biết hay sao, nếu không phải nhờ Tinh Tinh ở phía sau chùi đít giùm con, thì con cho rằng những chuyện kia có thể giải quyết một cách đơn giản như vậy sao?"
"La Lượng, con thật sự nên học tập em gái con đi, học cách con bé xử lý mọi chuyện, học một vài bản lĩnh của con bé, đừng suốt ngày nghĩ đến đàn bà. Còn nữa, chuyện nhà ở Học khu con đừng tìm cha nữa, cha nói rõ cho con biết, chuyện này cha đã giao cho Tinh Tinh quản lý rồi."
Điều này còn đả kích mạnh hơn cả việc La Đại Hải ghét bỏ hắn nửa!
La Đại Hải nói xong liền rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại La Lượng cùng La Tinh Tinh.
La Tinh Tinh thương hắn, muốn giúp hắn thoa thuốc, lại bị tiếng đừng đụng đến của La Lượng đẩy ra.
Hắn hiểu rõ tính cách của La Đại Hải, ông ta luôn luôn xem thường phụ nữ, cho dù đó là vợ mình cũng thế, sao lại đột nhiên đem mọi chuyện trong công ty giao hết cho La Tinh Tinh quản lý?
Chuyện mờ ám trong đó La Lượng không cách nào biết được, nhưng có vài thứ hắn có thể khẳng định, cô em gái của mình, tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài.
Trước đây hắn chỉ xem cô là một người bị tình yêu mê hoặc đến mức không còn lý trí, như một cô gái nhỏ chỉ biết đến tình yêu, hiện tại mới giật mình, hóa ra cô ta còn có năng lực này.
"Anh, em làm vậy cũng vì muốn tốt cho anh." La Tinh Tinh đặt bình thuốc xuống, thành khẩn nói.
La Lượng không tin mấy lời dối trá của cô, "Phải không, nếu em tốt với anh như vậy, thì em mau đi thuyết phục cha trả quyền lực lại cho anh đi."
La Tinh Tinh ngồi bất động, "Đây là do cha quyết định, với lại giờ cha đang giận anh, nếu bây giờ em đi nói với cha, ông ấy lại càng giận thôi."
Phân tích rất có đạo lý, sao trước kia hắn lại không nhận ra cô ta có thể tư duy logic đến vậy cơ chứ.
A, ha ha!
"Anh, em thật sự là vì muốn tốt cho anh, trong tim em chỉ có anh, em làm bất cứ chuyện gì, cũng đều vì anh, anh phải hiểu tấm lòng của em chứ."
La Lượng chán ghét đẩy tay cô ta ra, tốt kiểu này, hắn thật không dám nhận, "Ra ngoài!"
"Em không đi, em muốn ở đây với anh, chăm sóc anh." La Tinh Tinh ôm thật chặt cánh tay La Lượng, mặt mày hớn hở.
La Lượng trừ ghét bỏ cũng chỉ còn lại ghét bỏ, nhưng rốt cuộc cũng là người trong nhà, bây giờ La Tinh Tinh lại cha tin tưởng đến vậy, nên hắn càng không thể làm quá mức, nếu không khó mà giữ được địa vị tại nhà họ La.
Tay La Tinh Tinh không an phận luồn vào trong ngực của hắn, La Lượng vô thức đẩy cô ra, hắn dùng sức quá mạnh, khiến La Tinh Tinh ngã luôn xuống đất.
Lửa giận thoáng chốc dâng lên, "La Lượng, sao anh có thể đối xử với em như vậy?"
La Lượng không muốn mất thời gian tranh cãi với cô, bèn chỉ tay ra cửa, "Ra ngoài, lập tức ra ngoài, anh không muốn nhìn thấy em."
"Ta toàn tâm toàn ý đối xử tốt với anh, anh lại làm vậy với em, An Dao đối xử với anh ra sao, mà anh còn một lòng đối xử tốt với cô ta, sao anh lại hèn hạ như vậy chứ?" bộ dáng của La Tinh Tinh hết sức dữ tợn, rất khó tưởng tượng một cô gái trẻ như vậy lại có thể làm ra biểu cảm hung dữ như thế.
La Lượng rất ghét nghe cái từ "hèn", vô cùng vô cùng chán ghét, "Cút, lập tức cút đi!"
"Giận sao? Không thích nghe à? Ha ha, vậy em càng muốn nói, anh là một thằng hèn, hết sức hèn hạ! Đàn bà dâng tận cửa anh lại chẳng cần, lại muốn đi tìm mấy con nhỏ không hề thích anh, bộ anh thích cảm giác bị mấy con đó từ chối à, hay là thích cái cảm giác bọn chúng nói ghét anh. . ."
"Trước giờ anh chưa từng đụng đến người phụ nữ nào, còn nghi rằng anh có phải là đàn ông hay không đây?"
"Câm miệng! ! !" La Lượng gầm lên, hắn bắt lấy tay La Tinh Tinh, lời cô nói như một thanh kiếm đâm mạnh vào lòng.
Bởi vì, lời chế giễu ấy không chỉ đến từ La Tinh Tinh, mà nó còn đến từ bí mật không muốn cho ai biết nằm ẩn sau trong lòng hắn, hắn quả thật không phải là đàn ông, bởi vì hắn bất lực, cũng đã từng đi khám bác sĩ, nhưng rất khó chữa khỏi
Là đàn ông nhưng lại bất lực, thì còn có thể coi là đàn ông được hay sao?
Cho nên, hắn cố gắng thể hiện, cố gắng dùng năng lực làm việc để chứng minh bản thân, thế nhưng, bây giờ cả cơ hội chứng minh bản thân cơ hội cũng mất, dấu ấn không phải là đàn ông này mãi mãi gắn chặt lên người hắn. . .
La Tinh Tinh thấy hắn lộ ra dáng vẻ như một con dã thú, cô không những không hề sợ hãi, mà lại còn thấy hưng phấn, "Anh. . . Đừng nói là bị em nói trúng rồi nhé?"
Chú thích:
*灯塔水母: Turritopsis nutricula (hay còn được biết đến là Sứa bất tử) là một loại thủy tức giống sứa thuộc ngành Cnidaria có khả năng quay ngược vòng đời của chúng từ thời kỳ trưởng thành trở lại thời kỳ sinh vật đơn bào và từ đó lại tiếp tục phát triển)