Bàng Phi đau đầu, không nghĩ đến sự việc sẽ ồn ào đến mức này.
Trầm Ngưng Tâm không ngừng tự trách, nếu không phải tại cô ta mời Bàng Phi đến giúp, thì sẽ không liên lụy đến Bàng Phi, đắc tội với nhà họ Phương.
Hiện tại, Bàng Phi không có tâm trạng giải thích với cô ta, dù cho không có sự việc ngày hôm nay, thì thù oán giữa anh và nhà họ Phương cũng đã có từ lâu, đối chọi gay gắt cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn: "Cô không cần tự trách."
Lời an ủi này cũng không khiến Trầm Ngưng Tâm dễ chịu hơn, còn không bằng anh cứ mắng cô ta một trận.
"Anh Bàng, xem ra lần này có vẻ như lão hồ ly thật sự muốn tới, anh có biện pháp ứng phó gì không?" Thời Phong cũng lo lắng theo, trong lòng anh ấy biết rõ chuyện lần này không dễ đối phó như vậy, đáng giận hơn là bản thân mình cũng không có cách gì, còn phải dựa vào Bàng Phi.
Nhà họ An bên kia còn dễ nói, có An Kiến Sơn, có bất lực đến thế nào còn có La Lượng, nhà họ Phương muốn động đến nhà họ An cũng không dễ dàng như vậy. Nhưng nhà họ Bàng bên này lại phiền toái hơn, ba hôn mê bất tỉnh, việc trong nhà toàn bộ đều nhờ vào một mình em gái trông nom, như lúc nãy, nếu Trấn Hải muốn ở sau lưng làm ra những thủ đoạn thâm độc, quả thực dễ như trở bàn tay.
Bàng Phi cũng không có khả năng một ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ đều ở nhà canh giữ!
"Nếu không thì như vậy đi, tôi phái người đi trông coi nhà chúng ta, dù sao có sự việc gì cũng có thể phản hồi thông tin cho chúng ta."
"Ừ." Tạm thời cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, trước hết cứ sắp xếp như vậy, đi một bước tính một bước.
Xét cho cùng, nhân lực cũng có hạn, Thời Phong rút nhóm người đang theo dõi La Lượng về, chuyển sang trông coi nhà họ Bàng, cũng dặn dò bọn họ không được lơ là.
Bàng Phi cũng không đi làm, mỗi ngày đều ở trong nhà.
Hôm nay, anh vừa mới ra khỏi nhà, đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ ở cửa ra vào, An Kiến Sơn bước xuống từ trên xe, còn mang theo nhiều túi đồ.
"Bàng Phi, tôi biết rõ gần đây cậu đang gặp chút phiền toái, cũng biết rõ cậu đang lo lắng cho người nhà. Dù sao tôi cũng nhàn rỗi, nên chuyển sang ở cùng người thân. Tôi tới chăm sóc ba cậu, cậu cũng không cần mỗi ngày đều phải ở nhà trông coi nữa."
"Ba." Bàng Phi không biết nên nói cái gì, An Kiến Sơn có ý tốt, anh không phải không biết, chẳng qua anh vất vả lắm mới thoát khỏi thân phận nằm vùng, có thể sống một cuộc sống của người bình thường, còn chưa kịp ở bên cạnh người nhà một cách hẳn hoi, phải trông ở chỗ này, về tình về lý, trong lòng anh đều không muốn.
"Chớ có đứng đấy, nhanh đi giúp An Dao xách đồ đi." An Kiến Sơn cười ha hả, đi về phía căn nhà.
An Dao cầm túi lớn túi nhỏ đi vào, cũng không để Bàng Phi giúp cô.
Nhà họ Bàng có ba căn phòng, An Kiến Sơn ở trong phòng của Bàng Phi, Bàng Phi sẽ không có chỗ ở.
Ông ta muốn mượn cơ hội lần này để xem xem có thể khiến Bàng Phi quay về nhà họ An hay không, vì nhà họ An, ông ta cũng đã hết lòng.
"Nhanh tới giúp ba thu dọn một chút" Đối với An Dao, An Kiến Sơn luôn người ba nghiêm khắc, là thái độ khác hẳn khi đối với Bàng Phi.
Từ đầu đến cuối An Dao vẫn không nói lời nào, người khác bảo cô làm gì cô làm cái đó, còn không trao đổi ánh mắt với Bàng Phi lần nào.
Bàng Phi không giúp được gigf, chỉ có thể đứng ngốc ở một bên.
Bàng Yến cúi đầu kéo cánh tay của anh hỏi tình huống ra sao, Bàng Phi nói: "Chính là như em nhìn thấy."
Bàng Yến kêu "A" một tiếng: "Chú An muốn sang đây chăm sóc ba sao...? Việc này... Làm sao lại không biết xấu hổ..."
Vì hạnh phúc của An Dao, có phải làm việc gì An Kiến Sơn cũng nguyện ý, nhưng đáng tiếc cho tâm ý của ông ta, từ đầu đến cuối An Dao đều không hiểu.
Bàng Phi không ngăn được An Kiến Sơn, chỉ có thể để mặc ông ta đi, nhưng tối nay ở nơi nào là cả một vấn đề.
Quay về nhà họ An, anh không muốn, thế nhưng không trở về, lại có lỗi với tấm lòng nhọc công của An Kiến Sơn. Cho dù là xét đến việc An Kiến Sơn đã có tuổi rồi còn muốn chăm sóc ba của anh, anh vẫn phải quay về nhà họ An.
An Lộ thật lòng vui mừng, lúc trước nghe thím Trương nói anh không trở về, cô ta vẫn cứ trọ ở trường, rất ít khi trở về. Nghe nói Bàng Phi sẽ chuyển về ở, cô ta mới chịu kích động mà quay về theo.
Căn phòng cũ của Bàng Phi đã bị khóa lại, anh trực tiếp lấy khóa mở ra, đồ vật bên trong đều bị bê đi hết rồi.
Không sao cả, hoàn cảnh ác liệt thế nào anh cũng đều đã ngủ qua, tốt xấu gì nơi này có thể che mưa chắn gió, còn có một cái giường, thế là đủ rồi.
Buổi tối khi An Dao trở về, nhìn thấy phòng Bàng Phi sáng đèn, không khỏi nhíu mày.
Trước khi đi ba đã cố ý khóa căn phòng kia lại, còn chuyển hết đồ vật bên trong đi, Bàng Phi làm sao ở bên trong đó được?
Nhưng dù sao cũng không cần ở chung trong một căn phòng với Bàng Phi, đây là chuyện tốt.
Một lần nữa nghe được âm thanh phát ra từ giày cao gót khi va chạm với mặt đất của An Dao, không hiểu sao lại khiến Bàng Phi cảm thấy rất kiên định. Vốn dĩ anh cũng chưa hoàn toàn hết yêu cô, chỉ là, nếu muốn anh vì cô mà làm không quan tâm đến tất cả như trước kia, anh thật sự có thế nào cũng không làm được.
Về phần quan hệ giữa An Dao cùng La Lượng, anh cũng không muốn hỏi đến. Có một số việc, không biết rõ sẽ làm người ta sống thoải mái hơn.
Hình ảnh người một nhà cùng nhau dùng bữa hình như là chuyện từ rất lâu rất lâu rồi. An Lộ đặc biệt thức dậy sớm, trang điểm thật xinh đẹp, mặc một bộ quần áo thanh thuần xinh đẹp, mấy ngày không thấy, khiếu thẩm mỹ của cô ta đã thay đổi không ít, ngoại trừ những đồ vật lòe loẹt kia, đã trở nên sạch sẽ và đơn thuần hơn rồi.
An Lộ ngồi ngay cạnh Bàng Phi, không chút nào che dấu việc mấy ngày không có Bàng Phi khiến cô ta cảm thấy nhàm chán, cô đơn và tẻ nhạt như thế nào...
"Anh rể, em phát hiện lúc có anh ở đây, nơi này mới giống nhà, về sau đừng có rời đi." An Lộ còn không biết chỗ ngủ buổi tối của Bàng Phi có tình trạng gì. Mà Bàng Phi cũng không muốn nói cho An Lộ mấy chuyện này.
Về phần có đi hay không, ai biết được.
Anh cũng rất muốn ở lại, thế nhưng cũng phải có một lý do để ở lại không phải sao.
"Chú tâm ăn đi." Bàng Phi gắp thức ăn cho An Lộ.
An Lộ trực tiếp bê đĩa đùi gà tới, gắp toàn bộ đùi gà cho Bàng Phi: "Anh rể, món này anh ăn nhiều một chút, ở bên ngoài nào có tốt như ở nhà, muốn ăn cái gì thì có cái đó, mỗi lần nghĩ đến việc anh ở bên ngoài ăn không ngon mặc không tốt, em lại đau lòng."
Bàng Phi dở khóc dở cười: "Em nghe được những điều này từ nơi nào, anh ăn rất tốt, ngủ cũng vô cùng tốt, đừng lo lắng cho anh."
"Sao anh có thể ăn ngon ngủ tốt được, một người đàn ông có thể tự chăm sóc tốt bản thân mình sao, ngoại trừ... Ngoại trừ ở bên ngoài, anh có người phụ nữ khác!"
"Ăn cơm!" Bàng Phi tránh nặng tìm nhẹ, không trả lời câu hỏi này.
Trốn tránh chính là ngầm thừa nhận, điều này khiến An Lộ càng không yên tâm, quấn quýt lấy Bàng Phi nhất quyết phải hỏi ra được nguyên nhân.
"Nếu em còn như vậy, lần sau anh sẽ không về nhà ăn cơm nữa." Bàng Phi tung tuyệt chiêu.
An Lộ vội vàng câm miệng, nhưng nghi ngờ trong lòng một chút cũng không giảm.
Bàng Phi đi rồi, sắc mặt ba người phụ nữ nhà họ An đều thay đổi.
An Lộ ngồi xuống trước mặt An Dao: "Chị xem chị xem, em đã nói trong khoảng thời gian này anh ấy không trở về nhà nhất định là do bên ngoài có phụ nữ, chị xem lúc nãy em hỏi vấn đề kia, anh ấy cũng không dám thẳng thắn trả lời. An Dao, nếu chị không cố gắng, người đàn ông này thật sự sẽ bị chị đẩy vào lòng người phụ nữ khác đấy."
Tào Tú Nga than một tiếng, sắc mặt vô cùng khó chịu.
Từ đầu đến cuối An Dao vẫn không nói lời nào, nghe thấy An Lộ làm ồn không chịu nổi, cô dứt khoát bỏ bát đĩa xuống: "Ăn no rồi, mọi người cứ ăn từ từ."
"Ôi chao, chị thật là, em đây còn không phải là vì tối cho chị sao." An Lộ không biết nói gì nữa.
Tào Tú Nga cũng không có tâm trạng ăn cơm, vậy nên để thím Trương dọn dẹp đồ vào.
Xe chạy được nửa đường, Bàng Phi nhận được cuộc gọi từ em gái anh, Bàng Yến, nói là An Kiến Sơn đã đánh nhau với người khác, gọi anh nhanh chóng đi qua.
Bàng Phi dồn sức đánh tay lái, đi đến nhà họ Bàng với tốc độ nhanh nhất, chỉ thấy quanh cửa nhà có rất nhiều người.
Anh vội vàng đi qua, cứu An Kiến Sơn khỏi tay những người kia: "Các người làm gì đó?"
"Văn phòng cộng động, làm công tác thống kê nhân khẩu." Tên cầm đầu là một thanh niên cao gầy, trông thật vô lại, căn bản không giống như dân văn phòng.
Trên tay bọn họ có thẻ chứng minh công tác, nhưng những thứ này rõ ràng đều là dùng tiền mua được.
"Công tác thống kê nhân khẩu thì làm công tác thống kê nhân khẩu, các người bắt một người già làm gì?"
"Hộ khẩu của lão già này không phải ở đây, không thể ở chỗ này, ông ta phải chuyển đi."
An Kiến Sơn vô cùng tức giận: "Cho dù tôi không phải người nhà này, thì ở lại chỗ này có vấn đề gì? Chứng minh nhân dân tôi đã đưa cho các người, các người có thể tra xem tôi có phải công dân hợp pháp của Hoa Hạ không bất cứ lúc nào, tôi ở tại nhà người thân của mình, thì làm sao?"
"Các người không nói hai lời đã ném đồ đạc của tôi ra ngoài, văn phòng cộng đồng là phục vụ nhân dân, tôi thấy rõ ràng các người chính là bọn cướp giặc cỏ."
Chàng trai kia cười lạnh một tiếng: "Vấn đề trị an của Dung thành chúng ta gần đây không được tốt, vì để giảm tỉ lệ tội phạm xuống, phía đã trên ra lệnh, mọi thứ không thuộc về cư dân cộng đồng, đều phải nghiêm lệnh tra rõ."
"Ông nói xem một lão già như ông, không yên ổn ở nhà của mình, chạy tới đây làm gì? Hiện tại tôi rất nghi ngờ ông có khả năng đang mưu đồ làm loạn, muốn đưa ông trở về điều tra thì có gì không ổn?"
Cố tình buộc tội, Bàng Phi đã rõ mục đích của những người này, chính là đến vì An Kiến Sơn.
Giục được An Kiến Sơn đi rồi, bọn họ ngay lập tức sẽ ra tay với nhà họ Bàng?
Không thể tưởng tượng được, tốc độ ra tay của Trấn Hải lại nhanh như vậy, bây giờ Bàng Phi cũng muốn cảm ơn An Kiến Sơn đã kịp thời tới đây. Nếu không, có khả năng ba cùng em gái của anh đã gặp phải độc thủ rồi.
"Văn phòng cộng đồng là nơi phục vụ nhân dân, tất cả đều coi an toàn của nhân dân là nhiệm vụ hàng đầu, các người lại lấy danh nghĩa xử lý chuyện cộng đồng mà làm việc ngang ngược, chẳng những không nghĩ cho nhân dân, lúc nào cũng bày ra bộ dạng nếu không nghe lời là sẽ dùng gậy để chăm sóc. Hiện tại tôi rất nghi ngờ, các người có phải là nhân viên chính thức hay không? Đưa thẻ chứng minh công tác của các người ra, đi với tôi tới văn phòng cộng đồng đối chứng một chút." Bàng Phi không nóng vội, trả lời tự nhiên.
Sắc mặt những người kia bất an, rõ ràng đang chột dạ, cả một đám kêu la nghe không rõ bọn họ nói gì.
Sau khi điện thoại của tên cầm đầu vang lên, những người kia lần lượt rời đi.
Có người đã âm thầm quan sát tất cả, cũng chỉ huy những người kia.
Đây là một âm mưu gây rối có kế hoạch, ngụy tranh thành cái tên của chính nghĩa, lại làm những sự việc không bằng cầm thú.
Bàng Phi biết rõ, việc này chỉ mới là bắt đầu, ngày sau, những chuyện như vậy nhất định sẽ liên tiếp đến không ngừng.
An Kiến Sơn che ngực ho khan vài tiếng, Bàng Phi đỡ ông ta vào phòng: "Ba, ba không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là vừa rồi dùng sức quá mức, động đến vết thương."
"Lần sau nếu lại gặp tình huống như này, không nên ra tay với bọn họ, báo cảnh sát là được. Con sẽ đánh tiếng với sở trưởng của đồn công an trực thuộc, bên đó dốc hết mọi khả năng để giúp chúng ta."