Chương 1013:
Hoa Hồng sắc mặt đỏ bừng, đây là lần đầu tiên cô lớn như này, mà thất lễ như vừa rồi, mau chóng lấy. giây lau miệng, nụ cười trên mặt cũng không còn phong tình nữa, sắc mặt trầm xuống nói: “Cậu thấy tôi giống người đã từng sinh con sao?”
“Giống!”
Lâm Vũ trả lời không chút dài dòng, vô cùng nhanh nhạy.
“Cậu có tin bây giờ tôi sẽ giêt cậu?”
Hoa Hồng vặn năm đắm, nghiên răng nghiên lợi trừng mắt nhìn anh, xem ra vì cô luôn đùa giỡn với người đàn ông này trong lòng bàn tay, thật không ngờ được vận còn người đàn ông làm cô giận đến mức độ này.
“Tin, có điều trước mặt bao nhiêu trẻ con sát sinh, thì tội của cô lớn đấy!”
Lâm Vũ bình tĩnh đrả lời cô ta một câu, sau đó cúi đầu xuống ăn cháo.
Hoa Hồng hung dữ liếc anh một cái, giận dữ nói: “Ẩn, ăn, nghẹn chết cậu!”
“Chị Tuyết Nhi, chị đến rồi à?”
Lúc này có một người phụ nữ trung niên hơn năm mươi tuôi bông nhiên bước đến, chào hỏi Hoa Hồng một câu.
“Viện trưởng Cungl”
Hoa Hồng nhìn thấy người phụ nữ trung niên này sặc mặt vui mừng, vội vàng đứng lên, rõ ràng trở nên hiền dịu, không giống với vẻ mặt quyền rũ lỗ mãng như lúc trước.
“Viện trưởng Cụng, tiểu Trí ở kí túc không?” Hoa Hồng vội vã hỏi.
“Ờ, nó đang ở phòng vui chơi, tôi vừa mới sai người mang bữa sáng cho nó, nó cũng không ăn mây, có thể là gần đây tâm trạng không được tốt, nếu như nó biết cô đến, nhất định vô cùng vui mừng!” Viện trưởng Cung cười nói.
“Tôi dẫn đến một vị bác sĩ, muốn giúp nó khám xem!” Hoa Hồng nhẹ nhàng vén tóc lên tai, cười nho nhã rộng lượng với viện trưởng Cung.
Lâm Vũ nhìn không kìm được mà ngân người, anh vấn là lần đầu tiên nhìn thây sự đứng đắn của người phụ nữ này, không khỏi bắt ngờ.
Từ trong đoạn nội dung mà cô ta nói với viện trưởng Cung, Lâm Vũ cuôi cùng cũng ‘ hiểu nguyện nhân người phụ nực này chưa giệt mình, chính là muôn giúp chữa bệnh cho người khác.
“Được, mời đi theo tôi!” Viện trưởng Cung gật đầu nhìn Lâm Vũ, sau đó làm một tư thế mời, rồi đi về phía trước.
“Đi thôi”
Hoa Hồng thấy Lâm Vũ đứng yên bắt động, lập tức chạy đến kéo Lam Vũ.
“Tôi còn chưa ăn xong!” Lâm Vũ nói một cách không tự nguyện.
“Ngoanl”
Hoa Hồng nũng nịu Lâm Vũ bằng một ánh mắt, mùi thơm trên thân thể cô sát lại anh, lằng. lơ nói: “Hay là cậu giúp thằng bé này chữa khỏi bệnh, dừng nói là bữa sáng, cả người tôi đều có thể cho cậu ăn!”
Lâm Vũ nuốt nước bọt ừng ực, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, bị người phụ nữ này dày vò muốn chết mất, thật không thể biết được rốt cuộc đây mới là bộ mặt thật của cô ta, hay là lúc tao nhã dịu dàng vừa rôi mới là thật.
Lâm Vũ theo cô ta và viện trưởng cung đến phòng vui chơi, chỉ thây trong phòng có vài đứa bé gái đang vây quanh một quả bóng, còn vài đứa con trai đang đánh bóng bản. Chỉ có một đứa bé ngồi cạnh cửa dỗ sáng chói bất động, hai đôi mắt sáng đang nhìn về phía mấy đứa con trai đang chơi bóng bàn, nhưng ánh mắt của nó lại vô cùng kỳ quái, từ đầu đến cuôi chỉ nhìn một chỗ, không có chút di chuyển nào. Anh nhìn thây cảnh này không kìm được mà nhíu mày lại, nhìn ra manh mối, Bếp, giọng nói: “Mắt của đứa bé này…