Chương 992:
Sở Vân Tỉ nói xong không thèm để ý tói Lâm Vũ nữa, trực tiêp ném cây tăm đi, bước nhanh ra ngoài, trợ lý của ta cũng vội vàng đi theo, khoát cho anh ta chiếc áo choàng lớn.
Lâm Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng của anh ta, trong mắt hiện lên một tia nghỉ hoặc.
“Anh Hà, muốn tôi đuồi theo giết anh ta không?” Bộ Thừa lại cúi đâu nói nhỏ bên tai Lâm Vũ.
« -.- a7 VD: Lý Thiên Hủ liệc nhìn bóng lưng của Sở Vân Tỉ, căn bản không quan tâm Sở Vân Tỉ có rời đị hay không, chỉ quan tâm đến quyền lợi của gia tộc, hai tay năm chặt bàn, tức giận trừng mắt nhìn Vạn Hiểu Nhạc rồi nói: “Nói thật cho tôi biết. Hai mươi phần trăm là ý của cha cậu hay ý của ông cậu?”
Lý Thiên Hủ biết rằng mặc dù hiện tại Vạn Sĩ Huân đã ngoài bảy mưoi tuổi, ông vần là người đứng đâu Vạn gia, có nghĩa là ông mới là người có tiếng nói nhất trong Vạn gia.
Nếu 20% cổ phần do Vạn Duy Thần giao phó thì chính anh ta kêu cha mình đi tìm Vạn Sĩ Huân, nói không chừng còn có thể thương lượng, nhưng nếu là Vạn Sĩ Huân nh định thì mọi chuyện sẽ có chút rắc rồi..
Về phần Vạn Hiểu Nhạc, Lý Thiên Hủ căn bản không cho răng đây là chủ ý đến từ hắn ta, Lý Thiên Hủ biết tính cách hèn nhát của Vạn Hiều Nhạc rõ ràng từ lâu, Vạn Hiểu Nhạc đi vào cũng không nói mây câu, Lý Thiên Hủ đã nhìn ra, những lời này đêu là do Vạn Duy Thân chỉ bảo cho hắn ta từ trước.
“Cho dù là ý của cha tôi hay ý của Ai tôi, đều là ý của Vạn gia chúng tôi..
Vạn Hiểu Nhạc thấy Lý Thiên Vũ hỏi như vậy, đột nhiên có bút căng thẳng.
“Hừ, để tôi nói cho cậu biết, nếu cậu chỉ chia cho chúng tôi 20% cổ phần, Vạn gia các người đừng nghĩ sẽ sống tốt!” Lý Thiên Hủ lạnh lùng nói, sau đó xua tay ngồi trở lại, “Quên đi, nói cho cậu biêt những chuyện cũng vô nghĩa, cậu gọi điện cho cha của cậu đi, rồi tôi sẽ thương lượng với ông ây!
“Tôi…tôi lần này đến để đại diện cho Vạn gia, cậu thương lượng với tôi là được.” Vạn Hiểu Nhạc nuột nước bọt cái ực, biết Lý Thiên Hủ coi thường mình, liền có chút không cam tâm nói.
“Thiếu gia, thiếu gial”
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc âu phục màu xanh da trời đột nhiên từ dưới lầu chạy vào, nói với Vạn Hiểu Nhạc: “Thiêu gia, lão gia đến rồi, ông ấy đã tới trước cửa khách sạn! Cậu có muôn tự mình xuống đón không?”
“Cha tôi!” Vẻ mặt của, Vạn Hiểu Nhạc đột nhiên thay đổi, hiển nhiên có chút căng thẳng, kinh ngạc nói: “Cha tôi tại sao lại ở đây chứ?”
“Lão gia sợ cậu thương lượng không thành!” Người đàn ông mặc đô xanh cung kính nói: “Ông nói muốn đích thân cùng Lý thiêu gia thương lượng.”
Vẻ mặt Lý Thiên Hủ cũng ôn hòa hơn máy phần khi nghe thấy những lời này, nói với Vạn Hiểu Nhạc: tức rôi, tôi đi đón cha cậu, xem ra cha cậu đối với năng lực của cậu rất rõ ràng.”
Vạn Hiểu Nhạc nghiền răng, có chút không cam tâm nhìn Lý Thiên Hủ, sau đó đứng dậy đi theo người đàn ông mặc âu phục màu xanh bước ra ngoài, trọ lý của hắn ta vội vàng đứng dậy đưa tài liệu cho Lý Thiên Vũ sau đó bước theo hắn ta ra ngoài.
Nhìn thầy Vạn Hiểu Nhạc đi xuống lầu, tất cả vệ sĩ của hắn ta lập tức đi theo, trong đại sảnh tiệc lớn chỉ còn lại Lâm Vũ, Bộ Thừa, Lý Thiên Hủ và mây người bảo vệ.
“Lý đại ca, anh thấy có .gì không đúng àZ” Lâm Vũ liệc nhìn cửa trước của sảnh tiệc, nghỉ ngờ hỏi.
“Không đúng à? Có gì không đúng chứ?” Lý Thiên Vũ lật tài liệu đọc, tùy tiện đáp.
“Tiên sinh, tôi cũng cảm thây có gì đó không đúng!” Bộ Thừa cúi xuông, nhìn lướt qua hai cánh cửa phụ phía sau sân khâu của sảnh tiệc, lạnh lùng nói: “Hai cánh cửa luôn được đóng chặt, rất có thể là đã bị khóa! Mà bên ngoài cửa số chính là mặt hồ đen ngòm.”
Lâm Vũ không nói lời nào, đứng dậy nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, phát hiện vị trí của sảnh tiệc này rất đặc biệt, chỉ có một bên có cửa sổ, bên ngoài cửa số hướng ra hồ nước đen ngòm.
“Lý đại ca, chúng ta đi xuống trước!”
Trong lòng Lâm Vũ có dự cảm không tốt, muốn gọi Lý Thiên Hủ đi xuồng.