Chương 959:
“Vậy sao?!” Bóng đen cười lạnh nói, “Thân thủ của anh không tồi, có lẽ tôi cũng không nhanh băng anh đâu, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng, trước khi nằm trong tay anh, tôi sẽ bóp chết nó, hơn nữa, dù có ra tay thật, anh có thể bắt được tôi hay không vần còn là một vân đề đây, dù tôi không đánh lại anh, tôi cũng có thể bảo đảm với anh, trên người tôi có thuốc độc, có thể khiến tất cả mọi người ở đây, đều chết cùng tôi!”
Lúc nói chuyện giọng hắn đầy bén nhọn thê lương, không mang một chút cảm tình nào, hơn nữa còn chói tai đến dị thường, tựa như đến từ địa ngục, đằng đằng sát khí.
Lâm Vũ nghe vậy mặt biến sắc, quả thật, anh không thẻ chắc chắn rằng không phút chốc có thể giết chết tên sát thủ biên thái này, nêu bản thân muốn ra tay, rất có khả năng sẽ liên lụy đến những người vô tội.
– “Được, tôi thả anh đi, nhưng anh không được hại cô ấy!” Lâm Vũ tràm mặt suy nghĩ một lát, cũng hơi bắt đắc dĩ nói, mặc dù anh rất không cam tâm, nhưng. lúc này anh cũng không còn cách nào khác, vì cứu người, chỉ có thê chọn thỏa hiệp.
“Anh đứng nguyên đây, không được động đậy!” Bóng đen vừa nói, vừa ép công nhân nữ trong tay chậm rãi lùi vệ hướng cửa ra vào, “Đợi sau khi tôi ra ngoài, kêu anh ra ngoài, anh mới được rail”
“Không được, nếu anh hại cô ấy thì phải làm sao?!” Lâm Vũ thanh âm trâm xuống, có chút cả giận nói.
“Dù bây giờ tôi muốn giết cô ta, anh cũng không thể ngăn cản được sao?”
Bóng đen lạnh lùng nói, “Nếu anh không làm theo lời tôi nói, thì cứ thử xem! Tôi không sợ chiến đấu với anh đâu!”
Vốn dĩ hắn cần thận như vậy, không phải chỉ vị kiêng kị Lâm Vũ, mà còn vì xung quanh có rất nhiều ¡người trong Quần Tình Xứ, có thể hắn sẽ đối phó được Lâm Vũ, nhưng không thể nào ngăn cản lực công kích của nhiều người như vậy được.
Lâm Vũ siết chặt nắm đấm, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua bóng đen, nhưng bóng đen kia ân trỗn sau lửng c công nhân quá kĩ, căn bản không thể nhịn thấy dung mạo hắn.
Lâm Vũ chỉ có thể đứng bắt động tại chỗ, trừng mắt nhìn bóng đen đang ép công nhân nữ kia ra khỏi phân xưởng, rồi cần thận nghe giọng nói của bóng đen.
Nhưng qua vài phút rồi, bóng đen bên ngoài vận không nói một tiêng nào.
“Được chưa vậy?!”
Lâm Vũ trầm giọng hét một tiếng, bên ngoài vân không có động tĩnh gì.
“Tôi đang hỏi anh đấy? Nếu anh không nói gì, vậy tôi có thể ra ngoài được rồi!” Lâm Vũ lạnh giọng.
Bên ngoài vẫn không có tiếng động nào.
Không hay!
Lâm Vũ trong lòng kinh hô một tiếng, cơ thể bỗng nhảy ra ngoài, chỉ thầy cộng nhân nữ vừa rồi bị ép kia đang năm trên khu đất trống của phân xưởng, hơn nữa bóng đen kia đã sớm biến mắt.
Lâm Vũ sắc mặt thay đôi, sải bước vê phía công nhân nữ nọ, thăm dò trên cô cô, thây cô vận còn hít thở, chỉ là hôn mê bất tỉnh mà thôi, lập tức thở phào một hơi, ngắng đầu nhìn xung quanh một lượt, thây trong màn đêm không còn một chút dấu vết nào của bóng đen kia nữa.
Lâm Vũ siết nắm đấm, trong lòng tiếc nuôi không nên lời, mắt thây sắp bắt được hãn ta, không ngờ đề cuôi vân là thát bại trong gang tác.
Sau khi anh ôm công nhân nữ vào phân xưởng, lấy chửng nhận quân Phí ra trước đám đông, nói: “Tôi là cảnh sát, đến bắt tội phạm, đã khiến mọi người hoảng sợ rôi, mong mọi người thứ lỗi! Bởi tội phạm này phạm tội rât nặng, nên mong mọi người hay giữ bí mật giúp tôi!”
Bởi trên thẻ chứng nhận có in nổi ngôi sao năm cánh, đám công nhân cũng tin theo, gật đầu.