Chương 931:
“Cậu nhóc, không phải việc của cậu, _ cút đi!” Người đàn ông câm dao có chút kinh ngạc khi nhìn thấy. Lâm Vũ, rồi thì thầm, trên mặt lộ ra vẻ dữ tọn.
“Là cậu?!”
Người phụ nữ nhìn Lâm Vũ đột nhiên kinh ngạc hét lên một tiếng, sau đó buông tay đang che miệng.
Lâm Vũ cũng hơi giật mình khi nhìn thấy. khuôn mặt của cô, cô phát hiện người phụ nữ này chính là người phụ nữ vừa rồi bị vô tình giãm phải trong quán bar.
“Giúp tôi với!” Người phụ nữ ngay lập tức gọi như thể cô ấy đã nhìn thầy một vị cứu tỉnh sau khi nhìn thây Lâm Vũ.
“Con bé chết tiệt này, mày gọi à!”
Người đàn ông câm dao gắm vẻ mặt kinh hãi, không nói một lời liên đâm thẳng vào cô họng người phụ nữ!
Thầy mũi dao trên tay sắp đâm vào cô người phụ nữ, một bóng người nhanh chóng lao đến và đuôi anh ta ra ngoài.
“Chết đi!”
Nam nhân kia nắm chặt tay xông lên ngay lập tức, Lâm Vũ liền một cước đá văng hắn ra.
“Đại ca, thằng bé này…, mau chạy thôi” Thây tình huông không ồn, hai người liên đỡ dậy chạy.
Nữ nhân duỗi ra trắng nõn thon dài ngón tay sờ sờ bộ ngực bị kéo ra của cô, thở ra một hơi, cười nhạt nhìn Lâm Vũ, ôn nhu nói: “Cám ơn anh cứu tôi.”
Lâm Vũ liếc cô một cái, không khỏi kinh ngạc: “Sao cô lại ở đây? Còn mặc ít đô như vậy?”
Nhiệt độ bên ngoài lúc này rất thập, nhưng người phụ nữ này chỉ mặc một chiệc áo len màu tím ở phần trên cơ thể, còn phần thân dưới vẫn đang mặc quân áo vừa, rồi, với một chiêc váy đen và quần ống đứng màu đen, chân đi một đôi giày cao gót màu sẵm. Nhìn vào đã thấy lạnh rồi.
“Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại…. Tôi tới đây nói chuyện phiêm .. Ị Người phụ nữ bụm miệng bất lực nói, trong lúc nói chuyện, cô ta giảm chân lên mặt đất, khuôn mặt vồ tình lóe lên vẻ đau khổ.
“Chân của cô sao thế?”
Lâm Vũ để ý đến bàn chân của cô, vừa nói vừa cởi áo khoác, khoác lên người người phụ nữ.
Một cảm giác âm áp truyền đên, đông thời có một luông nội tiết tô nhàn nhạt của đàn ông, người phụ nữ không khỏi khế giật mình, hiển nhiên không ngờ hành vi của Lâm Vũ, ánh mất lóe lên kỳ lạ khi nhìn vào anh ta.
“Còn nữa, vừa rồi tôi đã bị anh dẫm lên, và tôi đã bị bọn họ làm cho sợ hãi. Tôi vô tình đến được đây”
Người phụ nữ bĩu môi, giọng nói rất dê chịu, và giọng điệu rất nhẹ nhàng, như thể cô đang khiển trách người yêu.
Lâm Vũ nghe rồi, ngồi xỗm người xuống, cười nói: “Nêu không phiên, tôi có thể giúp cô xem, tôi là bác sĩ!”
Người phụ nữ không nói tiếng nào, chậm rãi nhắc chân trái đã bị Lâm Vũ giâm lên.
Lâm Vũ cần thận câm bắp chân cô, sau đó tháo đôi giày cao gót tinh xảo ra khỏi chân cô, trên chân của người phụ nữ không có mùi hôi, mà là một mùi hương sảng khoái, giống hệt mùi nà mà trước đó Lâm Vũ đã ngửi thây.
Bàn chân của người phụ nữ này cũng rất đẹp, giống như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tinh xảo, Lâm Vũ không khỏi động lòng, nhanh chóng ồn định tinh thần, một tay cảm nhẹ lây bàn chân mệm mại và âm áp của cô, một tay đặt ở nơi đó, để bóp nhẹ một cái vào mắt cá chân.
“Rắc ~”