Chương 896:
“Anh Hà, tôi biết lúc này gọi điện thoại cho cậu là không thích hợp.. .jNhưng là cậu, cậu không thể gặp chết không cứu…” Lý Thiên Hủ đầu bên kia điện thoại gần như gấp đến phát khóc.
Đây là lần đầu tiên trong bao nhiệu năm qua anh ta lộ ra tình trạng yêu đuôi như vậy.
“Lý đại ca, anh đừng gấp, tôi bây giờ đên ngay!” Lâm Vũ gâp gáp nói.
“Được được, cám ơn, cám ơn…” Đầu dây bên kia Lý Thiên Hủ liên tục nói cảm ơn rôi cúp điện thoại.
“Gia Vinh!” Giang Nhan đột nhiên nắm lấy tay anh, trên mặt tràn đầy lo lắng, lời muôn nói lại thôi.
“Không sao, thời gian còn kịp.” Lâm Vũ nhẹ nhàng vô võ tay cô.
“Cái tụi em lo lăng không phải là thời gian…muốn châm cứu cân rất nhiều tinh lực, nêu như anh trị bệnh cho Lý tiêu thư, một hồi thi đấu với Phác Thượng Du…
Diệp Thanh Mi có chút lo lắng nói, lần trước anh trị bệnh cho Lý Thiên Ảnh đến kiệt sức nôn ra máu vẫn luôn xẹt qua trong đầu cô.
Sắc mặt Lâm Vũ khẽ thay đổi, những lời cô nói cũng là những điều lo lăng nhất trong lòng anh, nhưng mà tình huồng của Lý Thiên Ảnh xuất hiện này, là do sơ suất của anh, anh bắt buộc phải có trách nhiệm đi giải quyết chuyện này.
“Đúng đó, Gia Vinh…nếu không thì đợi anh và Phác Thượng Du thi đấu xong lại…” Giang Nhan ngập ngừng khuyên.
“Cô ấy đợi không kịp đến lúc đó.”
Lâm Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, nêu thật sự như những lời Lý Thiên Hủ nói, tình hình hiện tại của Lý Thiên Ảnh so với lúc trước càng nghiêm trọng, có thể cầm cự không đến một tiếng nữa.
“Nhưng mà…”
“Được rồi, không cần nói nữa, bản chất của Trung y là trị bệnh cứu người, nếu như anh vứt bỏ đi Lý tiểu thư, thì hôm nay anh có thắng thì tất cả cũng chẳng có ý nghĩa gì!”
Lâm Vũ trầm mặt lại không nói nhiều, bước thẳng đến thang máy, lập tức xuống lầu.
“Giang Nhan, Thanh Mi, các cô cũng không phải không Ì biết tính khí của tiên sinh…” Lệ Chấn Sinh có chút không biết làm sao liền gật gật đầu, “Đi, tôi đưa các cô đến hội trường.”
Hắn vừa nói xong, Lâm Vũ đột nhiên gọi điện thoại cho hắn.
“Lệ đại ca, một lát anh đến y quán giúp tôi lấy nửa bình độc dược còn thừa mang đến đây!” Lâm Vũ lập tức phân phó nói.
“Hả? Được!” Lệ Chấn Sinh lập tức gật đầu.
Lâm Vũ biết lần này châm cứu cho Lý Thiện Ảnh nhất định sẽ tiệu hao rất nhiều linh lực, mà cách đề gia tăng linh lực duy nhất chính là dùng độc tố của loài hoa kỳ lạ Châu Phi.
Sau khi đợi Lâm Vũ đên nhà Lý gia, Lý gia đã sớm loạn cào cào, vợ chồng Lý Chấn Bắc và Lý Thiên Hủ mừng rỡ giỗng như gặp được cứu tỉnh.
“Hà tiên sinh, ngày hôm nay mà còn làm phiền cậu… tôi…Lý gia chúng tôi quả thật quá hồ thẹn với cậu rồiÌ” Lý Chán Bắc lắc đầu, tàn đầy vẻ hổ thẹn nói.
“Bác Lý đừng nói như vậy, chuyện này là tác trách của con.
Lâm Vũ lắc lắc đầu, lộ ra chút tự trách nói.
“Tôi vân luôn thúc giục con nhỏ này tìm cậu nhanh chóng châm cứu lại, nhưng nó nói cậu đang cùng thánh y Hàn Quốc khiêu chiến, không thể, phân tâm, cho nên nó vẫn luôn gắng gượng, muôn đợi cậu hôm nay thi đâu xong sẽ tìm cậu.. ạ mà không nghĩ đến hôm nay nó..
Hai mắt Lý Chân Bắc đỏ lên, thở ra một hơi dài.
Trong lòng Lâm Vũ khẽ run lên, một cảm xúc khó tả tràn ngập trong trái tim, sau khi bước vào phòng nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Lý Thiên Ảnh, trong lòng chua chát không nói thành lời.
Cô trước nay đều như vậy, luôn suy nghĩ cho người khác trước tiên.