Chương 856:
“Sư phụ, không nhớ nổi thì thôi! Lão già này cầm loại phương thuốc tổ truyện ra rõ ràng mua chuộc lòng người.Như vậy thì trực tiếp lun, tiền mua phiêu bầu có gì khác nhau?”
Đậu Tân Di cau mày, vẻ mặmt khác khinh thường, lạnh lùng nói: “Cháu muốn nói, làm hội trưởng của đám người này cũng chẳng băng không làm hơn!”
“Nói bậy gì thế! Nha đầu chết tiệt!”
Lão Đậu giận dữ măng cô, cũng giống nhừ đang mắng bọn họ.
“Nha đầu này, trên miệng không tha ai hết!” Vương Thiệu Đàn và Hoàng Tân Nho lắc đầu cười khổ.
“Ông Vương, ông Hoàng.Cháu không nói các ông! Các ông mới thật sự là Trung y!” Đậu Tân DI vội vàng nói, “Dĩ nhiên codn có ông nội!”
“Vậy sao? Vậy hai lão già này phải cảm ơn khẳng định của cháu rồi!”
Vương Thiệu Đàn và Hoàng Tân Nho nhất thời có chút cao hứng cười lên, nhưng trong lòng vân chua xót.
“Nếu như bác sĩ Hà không có gì muốn nói, vậy thì mọi người bắt đầu bỏ phiếu đi. Trực tiếp chọn người bản thân cho là thích hợp việt lên giây là được.Lát nữa chúng ta sẽ tiền hành thống kê phiếu.” Hách Ninh Viễn có chút bát đắc dĩ nói.
Ông ta biết, bây giờ bỏ phiếu cũng không có ý nghĩa gì, sợ rằng phần lớn mọi người ngôi ở đây đều bỏ phiều cho Vạn Sĩ Linh.Dù sao cũng không có ai tránh khỏi cám dỗ lớn như thê!” , Mặc dù Vạn Sĩ Linh đang dùng tiền đề mua phiếu bầu nhưng Hách Ninh Viễn không thể ngăn cản, dù sao thì đơn thuốc vô giá này đã được công bố cho công chúng, đây cũng là một điều đáng mừng cho giới y học Trung Quốc.
Không lâu sau, mọi người chuyền bút cho nhau viết hết tâm lòng của mọi người, từng người một đứng dậy ném vào hộp giây trên bục.
Đợi đến lúc tất cả mọi người đều đã bỏ phiếu xong, Hách Ninh Viễn tìm ng, người đặc biệt kiểm phiêu đề thư kí Tiểu Phạm phát biểu.
“Đây! Tiểu Phạm, tôi tới giúp cô!”
Giỗng như sợ Tiêu Phạm gian dôi vì lợi ích cá nhân, Thạch Khôn Hạo xung phong nhận việc giúp Tiểu Phạm mở phiếu bầu.
“Vạn Sĩ Linh một phiếu! Vạn Sĩ Linh _ một phiếu! Vạn Sĩ Linh một phiếu…
Nghe thư kí Tiểu Phạm đọc phiếu bẫu, sắc mặt Đậu Trọng Dung, Vương Thiệu Đàn và Hoàng Tân Nho xanh lên, không ngừng Bá đầu thở dài.
Ngược lại Lâm Vũ lại không có phản ứng quá lớn, từ nấy đên giờ chân mày cau có, thể hiện tâm sự trùng trùng.
“Toa thuốc kia cậu không quên đúng không?”
Diệp Thanh Mi ôn hòa nhìn Lâm Vũ một cái, nhẹ giọng nói.
“Học tỷ, vẫn là chị hiểu tôi.Cái gì cũng không qua mắt được chị!” Lâm Vũ nhẹ nhàng quay đầu nhìn cô cười một tiêng.
Thật ra thì bắt đầu từ lúc lên đại học, có rất nhiều cách nghĩ đối với Lâm Vũ, không chờ anh nói ra Diệp Thanh Mi cũng hoàn toàn hiểu rõ.
Bởi vì cô quá hiểu. anh, đây cũng là lí do tại sao cô có thể nhìn ra trên người ‘Hà Gia Vinh lại có bóng dáng sâu đậm của Lâm Vũ.
Giống như những lời Lâm Vũ nói lúc nãy lân nữa khiên cô có cảm giác như chính bản thân Lâm Vũ đang ở trước mặt mình.
Ánh mắt cô nhẹ nhàng lay động, trong mắt hiện lên sự dịu dàng và.
kinh ngạc, nhìn Lâm VŨ không chớp mắt.