Chương 737:
Trợ lý bên cạnh ông ta mặt đầy kinh ngạc, trước giờ đêu là người khác chạy đến cửa thấp giọng khẩn cầu chủ tịch Lý của bọn họ, chủ tịch Lý của bọn họ từ lúc nào lại nói những lời thế này với người khác, hơn nữa điều. khiên anh ta càng cạn lời hơn là, Lý tổng bọn họ đang tặng không tiền bạc cho người trẻ tuổi này, người trẻ tuổi này lại còn không cần? Có phải ngốc hay không?
“Không giấu gì bác, cháu cũng muốn kệt giao với bác và Lý đại ca, nhưng số cô phần này thì thôi bỏ đi ạt”
Lâm Vũ cười đầy cổ phần trở lại.
“Bác sĩ Hà, cậu vẫn nên ký đi, coi như tôi câu xin cậu đó, cậu cũng không thể để lão già nhự tôi quỳ xuông với cậu chứ?” Lý Chân Bắc cười ha hả nói.
Ông ta là một doanh nhân, đương nhiễn hiểu rõ câu nói “chỉ có lợi ích mãi mãi, không có bạn bè mãi mãi”, vậy 10% cổ phiếu này nhìn có vẻ lổ,.
thÚp chất là cách ông ta trói chặt Lâm Vũ vào Lý gia.
Đó chính là “được cùng được, mất cùng mắt, chỉ có như vậy, Lâm Vũ mới có thể hết lòng hết sức giúp đỡ Lý gia.
Tuy rằng bề ngoài nhìn có vẻ Lý gia bị thiệt, nhưng nêu nhìn xa hơn, Lý gia đã kiêm được bội.
Lâm Vũ thấy ông ta đã nói như vậy rồi, không khỏi lắc đầu cười khổ một hồi, dứt khoát không từ chối nữa, gật đầu đồng ý, vội vàng lấy bút, ký tên _ lên trên hợp đồng chuyền nhượng cổ phần.
Lý Chân Bắc mở to hai mắt nhìn tay Lâm Vũ ký tên, đợi anh ký xong, lúc này mới thở phào một hơi, cười lớn tiêng, đứng dậy đưa tay vê phía Lâm Vũ, bắt chặt tay Lâm Vũ, kích động nói: “Sau này Lý gia phải trông cậy vào Hà tiên sinh nhiều rôi.”
Tặng không cô phân của gia đình mình cho người khác còn vui nhữ vậy, đoán chừng Lý Chấn Bắc là người đầu tiên ở Bắc Kinhl Vốn Lý Chấn Bắc khăng khăng mời Lâm Vũ ở lại ăn bữa tôi, nhưng Lâm Vũ khước từ nói y quán còn có việc, nên từ chối.
“Tôi bảo lái xe đưa cậu về!” Lý Chấn Bắc cũng không kiên trì.
“Không cần ạ, cháu tự bắt xe là được rôi.”
“Thiên Ảnh, mau, mau xuống tiễn Hà tiên sinh, Hà tiên sinh phải đi rồi!” Lý Chấn Bắc vội vàng ngắng đầu lên trên tầng gọi một tiếng Tuy rằng ông ta cũng muốn tiễn Lâm Vũ, nhưng ông ta biệt, con gái càng muôn tự mình tiên Hà tiên sinh hơn.
“Vâng!”
Lý Thiên Ảnh ở trên tầng sau khi nghe thấy vội vàng khoác thêm áo khoác màu tím đen đi xuống dưới, thay một đôi bốt da màu đen, tiễn Lâm Vũ đi ra ngoài.
Lúc này bầu trời tối âm u đã có những bông tuyết bay bay.
Lâm Vũ thấy dưới lớp áo khoác Lý Thiên Ảnh Ghi mặc một chiếc áo len cạo cỗ và quân bò, anh cười và nói về phía cô: “Tiên đến đây thôi, bên ngoài lạnh, tôi tự đi ra ngoài là được!”
“Không sao, tôi không lạnh.” Lý Thiên Ảnh âm áp trong lòng, khẽ lắc đầu, chỉ cân được ở bên Lâm Vũ, trong lòng cô mãi cảm thấy âm áp thoải mái.
“Hà tiên sinh, bên y quán của anh còn thiếu người không?” Lý Thiên Ảnh lên tiếng dò hỏi: “Tuy rằng tôi không hiểu trung y, nhưng có thể giúp anh quét dọn vệ sinh, Säp xếp lại ni cụ gì đó, rảnh rỗi ở nhà chán niên Sau khi bố cô ta cưỡng. chế kéo cô vê, ông ta không cho cô ra ngoài làm việc nữa, ép cô ở nhà học một vài thứ như kiến thức về thương VỤ, bây giờ anh trai cô tỉnh lại rôi, Lý gia có trụ cột cho tương lai rồi, cô cũng coi như hoàn toàn thoát khỏi trói buộc, vì vậy cô lại có chút muôn ra ngoài đi làm, nhưng trừ chỗ của Lâm Vũ, cô cũng không muốn đi chỗ nào khác.
“Tạm thời y quán không cần tuyển người…” Lâm Vũ cười khổ lắc đầu lừa cô, thiên kim tiêu thư của một đại gia tộc lại muốn quét dọn y quán cho anh, điều này không phải là chuyện vô căn cứ sao?
“Vậy không phải. anh vẫn còn công ty đô trang sức quý sao? Hoặc là những công ty khác, nêu có chỗ nào thiếu người, tôi đều có thê đến, nêu anh sợ tôi không biết làm việc, tôi có thể học từ đầu.” lr Thiên Ảnh nghiêm túc nói.