“Thân thể không khỏe?”
Lâm Vũ hơi giật mình, vội vàng nói: “Có thể đề tôi xem không, tôi là bác SI “Đúng vậy, Hà tổng của chúng tôi là thân y Thảm Ngọc Hiên nghe xong _ liền có tinh thần gật đầu nói, như có thêm khí thế, về các chuyện khác anh ta không dám nói, nhưng vê trị bệnh đối với Ìâm Vũ mà nói chỉ là chuyện nhỏ!
“Chuyện này… tôi không làm chủ được, hai người vẫn là trở về đi.” Bão mẫu khó khăn nói.
“Ha ha…”
Cậu bé trông rất tức giận, chạy đến la hét chỉ vào thanh gỗ nhỏ và giậm chân mạnh.
Nhìn cậu bé thế này, hình như không biết nói chuyện, nhưng cậu bé có thể phát ra tiêng, điều đó đã chứng tỏ răng cậu không phải. người câm, chắc là chứng rồi loạn ngôn ngữ của trẻ em.
“Bệnh mắt trí nhớ ở trẻ em?”
Lâm Vũ thấy cử chỉ không hợp với độ tuổi của cậu bé, không khỏi thốt lên, xem ra đứa bé này là tru trai của Đoạn lão.
“Anh mới bị mắt trí nhớ!”
Đúng lúc này, một thiếu nữ trong – phòng nhanh chóng chạy ra ôm lầy cậu bé, tức giận quát măng Lâm Vũ.
“Cô à, cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chứng. mắt trí nhớ mà tôi nói đến là một căn bệnh.” Lâm Vũ vội vàng thuyết phục: “Nếu không nghiêm trọng, có lẽ tôi có thể chữa Thị!
“Con trai tôi không có bệnh!” Người phụ nữ tự lừa dối bản thân.
“Không giấu gì cô, tôi là một bác sĩ, tôi có thê khám cho con cô.”
Lâm Vũ vội vàng khuyên người phụ nữ: “Nếu không nghiêm trọng, tôi có thể chữ trị.”
“Cái gì, anh… anh có thể chữa sao?”
Người phụ nữ đột nhiên ngồi : xồm xuống khi nghe. thấy lời nói của Lâm Vũ, quay người nhìn anh, vẻ mặt không. thể, tin được: “Anh còn trẻ như vậy, có thể chữa trị sao?”
“Có thể trị hay không phải để tôi khám trước đã.”
Lâm Vũ cười, sau đó nhâc chân đi vào: “Tôi là bác sĩ Trung Y, trước đó đã từng mời bác sĩ Trung Y khám cho đứa trẻ này chưa?”
“Đã mời rồi, nhưng không có tác dụng.”
Lúc đầu, người phụ nữ còn có chút hy vọng, nhưng sau khi nghe Lâm Vũ tự xưng là thầy thuốc trung y, cô thở dài thất vọng, chưa nói đến bác sĩ trung y trẻ như. vậy, kê cả bác sĩ trung y năm mươi đến sáu mươi tuổi, cô cũng đã mời tới khám máy lần, uUông.
mây cân thuốc bắc rồi cũng không có tác dụng.
“Vậy trước tiên để tôi bắt mạch cho đứa bé này.” Lâm Vũ nói rồi ngồi xuống đưa tay đỡ lấy đứa bé.
“Có chút liêm sỉ được không?”
Không ngờ đúng lúc này, Đăng Quân đột nhiên hung hang. chạy ra khỏi _ phòng, lạnh giọng nói: “Cậu ban nãy không phải nhận bản thân là ông chủ của Hà tổng sao, vừa chớp mắt một cái, làm sao lại biến thành bác sĩ rồi?
Vì để lấy lòng Đoạn lão, ngay cả thủ đoạn § gạt, bắt cóc cũng dám dùng, thật vô liệm sỉ.”
“Ông câm con mẹ nó miệng thối của mày lại!”
Thẩm Ngọc Hiên không khách khí mắng trả: “Anh ấy vốn dĩ là bác sĩ !”
“Đùa à, tôi chưa từng thấy ai vừa làm ông chủ của một doanh nghiệp vừa có thể làm bác sĩ, đặc biệt còn là mội bác sĩ trung y trẻ như Vậy, còn tưởng bản thân là thần tiên Ư, một lòng có thể làm được hai việc. ” Đẳng Quân tức giận hắng giọng nói.