“Hải Bình… Hải Bình..
Lữ Hiếu Cẩm chạy tới nhanh chóng năm tay vợ, giọng nói nghẹn ngào, hốc mắt đã đong đầy nước.
Nhà ông ta và gia đình Hoàng Hải Bình thân thiết với nhau, hai người cũng có tình cảm, tính ra cũng là thanh mai trúc mã, tình cảm cũng rất tốt, nên khi thấy bộ dạng của vợ như thể này, lòng Lữ Hiếu Câm đau như bị dao cắt.
“Bộ trưởng Lữ, nên để vợ anh về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Mao Ức An thở dài, nhỏ giọng nhắc nhở.
Lữ Hiếu Cẩm bấy giờ mới buông tay của Hoàng Hải Bình ra, kìm nén cảm xúc, xoay người sang bác sĩ Tuận hỏi: “Tình trạng của vợ của tôi rốt cuộc là làm sao?”
Bác sĩ Tuân hơi do dự, rồi vào trong lấy tắm chụp X- -quang ra đưa cho Lữ Hiếu Cẩm, nói: “Sự việc xảy ra giống nhự lần trước, xương hông nút, chẳng qua lần này kế xương ở thắt lưng nứt to hơn.”
“To hơn?!”
Giọng nói Lữ Hiếu Cẩm đột nhiên kinh ngạc, cô kìm nén tức giận nói: “Lần trước bệnh viện quân khu chụp X-quang. không phải lúc đó nói đã khép lại rồi sao? Bây giờ mới mấy ngày, kẽ nứt làm sao Ìại to hơn được?!”
“Tôi… tôi cũng không biết… Với lại trong thời gian này bà ây không điều trị ở bệnh viện chúng tôi trị liệu…
Bác sĩ Tuân ấp úng nói, lo sợ không nói nồi.
Nghe lời này của anh ta, Quản Thanh Hiên xanh mặt, không dám lên tiêng.
“Tình trang bây giờ phải làm sao?” Lữ Hiều Cẩm vứt phim chụp X-quang lên người bác sĩ Tuân.
Bác sĩ Tuân chanh chóng nhặt tắm phim X-quang dưới mặt đất lên, hoảng loạn nói: “Vốn dĩ tình trạng. của bà Hoàng, một năm mới có thê năm tê… tê liệt… Nhưng nêu bây giờ trong vòng một tháng trị liệu không có hiệu quả, có thê nửa (6ện” dưới sẽ vĩnh… vĩnh viễn tê liệt..
“Tôi không hỏi anh là liệt hay không liệt, mà là bây giờ phải làm sao?!”
Lữ Hiếu Cẩm hung dữ cắt ngang, giông như một con dã thú.
Mỗi lời nói của bác sĩ Tuân giống như một cây đao mạnh mẽ đâm vào tim ông ta.
“Hiện tại cách duy nhất, chính là tiền hành phẫu thuật…” Bác sĩ Tuân Sợ tới mức cả người run lên, vội vàng trả lời.
“Không thể phẫu thuật, dây thần kinh và mạch máu ở phân hông quá phức tạp, một chút sai sót cũng đủ mât mạng ngay!” Quản Thanh Hiền vội vàng đứng ra ngăn cản.
“Anh cút ngay cho tôi!”
Lữ Hiếu Cẩm đây Quản Thanh Hiền ra, sau đó lây điện thoại, lạnh lùng nói: “Tôi phải cho vợ của tôi chuyên viện! Các người bây giờ lập †ức dùng xe cứu thương đưa vợ tôi đên bệnh viện quân khul”
Mỗi khi Hoàng Hải Bình bệnh trở nặng thì đều chuyên đện bệnh viện lớn, là vì nhà bọn họ gân nơi này.
“Bộ trưởng Lữ, chuyên viện cũng vậy, không nói dồi anh, vừa nãy tôi đã gửi kêt quả X- quang cho chủ nhiệm Bàng của bệnh viện quân khu, ông ấy cũng nói như tôi..
Mao Ức An thở dài, “Hơn nữa ông ấy không đề xuất phẫu thuật, do… do Vi ây nói không tiêm được thuốc . không thê phẫu thuật..
Anh ta dùng hết sức lực mới nói được lời của lãnh đạo ra.
Chủ nhiệm Bàng thực sự đã nói rõ ràng, ý muôn Lữ Hiểu Cẩm từ bỏ điều trị, vậy ít nhất còn có thể giữ được tính mạng của Hoàng Hải Bình.