“Cục trưởng Hà, nếu như tôi nhớ không lâm, tôi cùng với con trai ôn nói là từ câu, không phải từ mời nhí?”
Lâm Vũ liếc mắt, thân sắc bình tĩnh.
“Hà Gia Vinh, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có quá đáng!” Hà Tự Khâm lạnh mặt, trầm giọng nói, ông có thê đích thân đến mời Lâm Vũ đã cho cậu mặt mũi rât lón rồi.
“Nếu ông đã kiên quyết nói mời, vậy thì tôi cũng tự nhiên có quyền tỦ chối, thật ngại quá, tôi hiện tại không có thời gian, cục trưởng Hà, mời về cho.” Lâm Vũ cũng làm một động tác mời.
Hà Tự Khâm tức đến đau ngực, lạnh lùng nhìn anh, trong mặt toàn là vẻ tức giận, tay nhẹ run câm cập.
Hai mươi năm rồi! Hai mươi năm rồi chưa có ai đôi với ông như thê! Một tên Hà Gia Vinh nhỏ bé lại dám ở trước mặt ông liều lĩnh như vậy.
Nhưng hễ nghĩ đến con gái, ông chỉ có thê kìm nén lửa giận, trâm giọng nói: “Hà Tự Khâm, tôi câu xin cậu Hà đến xem bệnh cho con gái!”
Ông ta lúc nói chữ “cầu” còn đặc biệt nhân mạnh, cảm giác như cả trái tim đều run lên.
“Được! Tôi hôm nay giữ thể diện cho Cục trưởng Hà vậy.” Lậm Vũ ưỡn ngực, cả khuôn mặt đều là nụ cười tự đắc.
Anh muốn chính là kết quả này, thế lực của Hà gia càng lớn, địa vị càng cao, mà hôm nay, vân phải thành thật cầu xin trên đầu “Hà Gia Vinh”.
Lâm Vũ đi y quán lây hộp thuộc, sau đó cùng Hà Tự Khâm đền bệnh viện, sau khi chào hỏi Đậu Lão liền lập tức tiền vào phòng bệnh, dù sao tình hình của Hà Nhiên Nhiên đã nguy cấp, không thể chậm trễ.
Sau khi Hà Nhiên Nhiên nhìn thấy Lâm Vũ cũng không có bộ dạng hùng hồ dọa người như trước, cô cúi thập đầu, không dám nhìn Lâm Vũ.
Lâm Vũ cũng không hề để ý đến cô, anh kiểm tra miệng vết thương một lượt, sau đó hỏi mượn giây bút từ Triệu Trung Cát, trên toa thuốc viết a lí hồng, xuyên tâm liên, tế diệp, thất tinh kiêm vân vân, mười vị thảo dược, sau đó đưa cho Triệu Trung Cát bảo ông ta phái người đi bốc.
Đậu Lão sau khi nhìn thấy toa thuốc thì không khỏi kinh ngạc, lập tức nhắc: “Hà à, liều lượng trên toạ thuốc của cậu hơi lớn nhỉ? Uống nhiều như vậy sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
“Đậu Lão, phương thuốc này của tôi không phải đề uống mà đề dùng làm thuộc tấm.” Lâm Vũ cười nói.
“Thuốc tắm?”
Đậu Lão bỗng nhiên giật mình, tiếp đó liền vỗ đầu, hưng phân nói: “Đúng a, tôi làm sao lại không nghĩ ra chứ.”
“Đậu Lão, phương pháp này được không?” hà Tự Khâm cuông quýt hỏi.
“Đương nhiên là được, tôi lẽ ra nên nghĩ ra sớm hơn, già rồi, hồ đồ rồi.”
Đậu Lão lắc đầu cười khổ nói.
Sắc mặt Hà Tự Khâm lúc này mới ôn hòa trở lại, ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Vũ, trọng l lòng lại nhớ đến chữ “cầu” đó để đôi một chân của con gái, đáng!
“Một lát thuốc bốc đến rồi, thì sắc sau đó pha với nước bốn mươi độ, đề cho Hà Nhiên Nhiên ngâm I ba mươi phút, có thể thải độc trên bề mặt da, còn độc bên trong nội tạng cân phải uống thuốc đề điều dưỡng.”
Nói xong Lam Vũ bước qua một bên gọi điện thoại cho Lệ Chân Sinh, kêu lệ Chân Sinh bốc máy loại thuốc, nghiền nhỏ, làm thành viên đưa đến đây.
Sau khi người trong bệnh viện đã chuẩn bị bồn thuốc tắm xong xuôi, dưới sự giúp đỡ của hai người y tá, | Hà Nhiên Nhiên ngâm thuốc trong phòng bệnh, mọi người sôt ruột đợi bên ngoài.
Tuy phương thuốc này đạt được sự công nhận của Đậu Lão, nhưng. có tác dụng hay không, không ai có thể dám nói.