“Alo, anh đang làm gì vậy, hiện tại anh có rảnh hay không? Có thể đi đến bệnh viện của chúng ta một chuyền được không, có một lão tiền bôi đang muôn gặp anh.”
Giang Nhan thấp giọng hướng về Lâm Vũ ở điện thoại hỏi.
“Gặp tôi?” Lâm Vũ không nhịn được mà ngạc nhiên, “Vì cái gì lại muôn gặp tôi?”
“Hình như là có liên quan đến cái tờ tâm đắc mà anh viết hôm bữa, cụ thể là vì cái gì thì tôi cũng không rõ ràng cho lắm.” Giang Nhan cũng có chút khó chịu.
“À? Vậy thì cái người tiền bối kia cũng là một người Trung y?”
Lâm Vũ nghe đó liền đoán ra được điều gì, nhịn không được liền nở nụ cười, không nghĩ đến cái tờ giấy này nọ do chính mình viết mà bị người khác phát hiện ra.
“Hình như là vậy, anh phải nắm chặt thời gian qua đây một chuyên đi.”
“Được, tôi hiện tại liền đi qua đó.”
Giang Nhan cúp điện thoại liền cùng với Mao viện trưởng bọn họ bảo họ hơi chờ đợi một chút.
“Viện trưởng, như thế nào, tôi nói không có sao đi?” Lưu Cần tóc tai bù xù mà đứng lên, mang theo tiếng khóc hướng về phía Mao Ức An hỏi: “Ngài hiện tại có thê buông tha cho tôi không?”
Mao Ức An mặt bình tĩnh Suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Tôi có thê không để bên cảnh sát bắt cô, nhưng cái nghề bác sĩ này thì cô không thê nào làm tiếp được nữa! Hơn nữa loại hành vi này của cô cân phải được tuyên bồ trước toàn thành phố, được rôi, cô đi đi.”
Rốt cuộc thì Hoàng Hải Bình cũng không có việc gì xảy ra, ông ta cũng.
không cân thiết phải đầy Lưu Cân vào chỗ chết.
“Viện trưởng! Ông không đối xử với tôi như thê được!”
Trong nháy mắt sắc mặt Lưu Cần bỗng trở nên trắng bệch một mảnh, nều mà đem cô khai trừ: rồi, rồi lại tiễn hành thông báo cho khắp ‹ thành phố thì cả đời này cô không cân phải làm bác sĩ nữa.
“Tôi nói cho cô nghe, đây là tôi đã khoan hồng độ lượng cho cộ rồi! Cô có biết là nêu chuyện này ‘ để cho Lữ bộ trưởng biết được thì sẽ có hậu quả gì không hả?! Mao Ức An tức giận quát.
“Lưu Cần, đừng có mà không biết tốt xâu, không muôn ngôi tù thì nhanh chóng đi dọn dẹp đồ đạc đi!” Sử phó viện trưởng cũng là trầm. giọng nói một câu, ánh mặt nhìn về phía Lưu Cần cũng tràn đầy sự tức giận, thiệt thòi chính mình luôn luôn bảo vệ cô, nhưng không ngờ cô lại là kẻ lừa đảo!
Lưu Cần nuột một ngụm nước miếng rôi suy nghĩ trong lòng một hồi liền xoay người nhanh chân chạy ra ngoài.
“Đậu Lão, nêu không thì cô đi qua văn phòng của tôi mà ngôi chờ đi?”
Mao Ức An sợ Đậu Lão lúc này đã mệt mỏi rồi nên liền mời bà ấy đi vào văn phòng của chính mình.
“Không cần, chờ đợi người tài giỏi, đứng một chút đi.” Đậu Lão trên mặt mạng theo nụ cười, bà ta cũng không biết bác sĩ Trung y Lâm Vũ có trình độ như thế nào, nhưng nếu mà chỉ luận Trung y khoa chỉnh hình thì Lâm Vũ đã muốn giỏi hơn bà ta vài phần.
“Thật là ngại quá, đã để mọi người chờ lâu.”
Đã qua không được bao lâu, Lâm Vũ nhanh chân đi theo từ bên cửa câu thang đi đến.
“Cậu là?” Sau khi Đậu Lão nhìn thấy.
Lâm Vũ liền thầy có chút nao nao, vẻ mặt hiện lên sự không thê tin được, không lẽ đây chính là chồng của Giang Nhan ư? Một tên mao đầu tiểu tử?!
“Xin chào bà, tôi tên là Hà Gia Vinh, là chồng của Giang Nhan.” Lâm vũ mặt mang nụ cười nói.
Mao Ức An cùng với Sử phó viện trưởng cũng là đột nhiên cảm thầy sửng sốt, liêc mắt đánh giá và quan sát Lâm Vũ một cái, nét mặ có chút nói không nên lời, hiển nhiên là không có ai mà có thể tin tưởng được một người trẻ tuổi như vậy mà có thê lĩnh hội được y thuật cao siêu như thế.