Chương 242:
“Vậy hiệu suất thật đúng là không tôi, chẳng qua xây dựng nhanh đồng thời cũng phải đảm bảo chát lượng công trình cùng với an toàn của công nhân.” Lâm Vũ gật gật đầu, dặn dò một câu. Hiện giờ sự cố công trường không ít, vấn đề an toàn cần phải tăng mạnh phòng bị.
*Đó là chắc chắn, cô yên tâm đi.” Lãnh đạo cười nói.
“Nếu không có việc gì tôi cũng sẽ thường xuyên tới đây giám sát.” Tiết Thắm cười nói.
Giữa trưa sau khi ăn cơm cùng đám người Tiết Thắm xong, Lâm Vũ liền không chờ được mà vội vàng về y quán, lại gọi cho Annie một lần nhưng vẫn là không bắt máy. Lâm Vũ như kiến bò trên chảo nóng, phải biết ngày mai bác sĩ Tàng Địch An mời sẽ đến, một khi tiến hành phẫu thuật, đến lúc đó tất cả đã muộn.
Cũng may buổi tối Annie cuối cùng cũng gọi điện cho anh, Lâm Vũ không khỏi thở dài một hơi.
“Anh Hà, anh cuối cùng cũng nhớ tới tôi! Lâu như vậy đây.
mới là lần đầu tiên anh gọi điện thoại cho tôi, còn một lần gọi nhiều như vậy! Anh đây là quá nhớ tôi sao?” Annie ở bên kia điện thoại có chút hưng phấn.
“Tiểu thư Annie, cô cuối cùng cũng nhận điện thoại!” Lâm Vũ cười khổ một chút.
“Ngại quá, hai ngày này tôi tham gia một hội nghị kín, di động bị lấy đi.” Annie giải thích.
“Tiểu thư Annie, tôi muốn hỏi một chút thuốc kháng ung thư của Stein các cô có yêu cầu gì với thể chất không? Có một số ít người có thể chất đặc thù uống xong có thể không có hiệu quả hay không?” Lâm Vũ không kịp cùng cô hàn huyên cái gì, vào thẳng vấn đề chính.
“Không đâu, thuốc kia của chúng tôi trải qua thí nghiệm lâm sàng kín đáo, áp dụng được với bắt kỳ ai, bất kỳ thể chất nào.”
Annie son sắt đảm bảo nói: “Anh sao lại hỏi cái này?”
“Không có gì, muốn hiểu biết một chút mà thôi.” Lâm Vũ nghe Annie nói, trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng, xem ra bệnh tình của dì Trịnh sở dĩ nặng thêm là bởi vì tên khốn kiếp Tàng Địch An phá rồi.
*Anhie, ngày mai cô có bận không? Tôi có thể tùy thời mà liên hệ cô chứ?” Lâm Vũ nghĩ nghĩ, hỏi Annie một chút.
*Tất nhiên có thể, vì anh, tôi sẽ luôn mở máy.” Annie vội vàng đáp ứng. Nghe ngữ khí của Lâm Vũ, tựa hồ như là gặp phải chuyện gì.
“Vậy cảm ơn cô. Ngày mai tôi có chuyện cần xử lý, nói không chừng cần phải tìm cô hỗ trợ.” Lâm Vũ cảm kích nói.
“Không thành vấn đề.” Annie đáp ứng xong thì quan tâm hỏi: “Hà, gần đây anh khỏe không? Khi nào tới Mỹ làm khách, tôi nhát định sẽ nhiệt tình chiêu đãi anh.”
*Có cơ hội lại nói đi.” Lâm Vũ cười ha hả trả lời.
“Được, tôi chờ anh, anh nhất định phải tôi đấy.” Annie dặn dò.
Cúp điện thoại, Lâm Vũ liền thấy có vài cuộc gọi nhỡ của Vệ Tuyết Ngưng, vội vàng gọi lại cho cô.
“Lưu manh thối, vì sao gọi điện thoại cho anh mãi mà không được. Tôi nghe nói bác sĩ nước ngoài kia đã tới, chiều mai phải phẫu thuật cho mẹ tôi, phải làm sao bây giờ đây?”
Vệ Tuyết Ngưng ở bên kia điện thoại gấp đến khóc lên, từ đầu đến cuối cô đều đứng về phía Lâm Vũ, tự nhiên là tin tưởng anh không hề nghỉ ngờ.
“Không sao, cô đừng hoảng, nghe tôi nói, thuốc kháng ung thư của Stein mà mẹ cô từng dùng hiện giờ còn không?”
Lâm Vũ ổn định hỏi.
“Có, còn vài bình, một chút tác dụng cũng không có.” Vệ Tuyết Ngưng oán hận nói.
“Như vậy đi, sáng mai cô mang thuốc tất cả còn lại đến y quán của tôi.”
Lâm Vũ dặn: “Nhớ kỹ, là tất cả, những chuyện còn lại tôi sẽ Xử lý.”
“A.” Tuy Vệ Tuyết Ngưng không biết Lâm Vũ muốn làm gì, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
Hôm sau mới tờ mờ sáng Vệ Tuyết Ngưng đã cầm một túi thuốc đến Hồi Sinh Đường, kết quả đợi ba tiếng đồng hồ Lâm Vũ mới tới. Vệ Tuyết Ngưng giận sôi máu, tức giận nói: “Anh không phải bảo tôi sáng sớm tới tây sao, anh vì sao giờ này mới tới!”
“Tôi nói là sáng sớm, nhưng không nói là sớm như vậy.”
Lâm Vũ nhịn không được cười cười, nội tâm nha đầu này thật sự là quá ngốc.
Lâm Vũ tiếp nhận thuốc trong tay cô, vội vã vào dược phòng, từ mỗi bình thuốc lấy ra một viên thuốc, dùng chìa khóa đập vụn, vân vê ở chóp mũi ngửi ngửi, phát hiện trong đó có hai bình thuốc khác với ba bình còn lại, lập tức cười lạnh một tiếng. Tàng Địch An này quả nhiên là chó không đổi được tính ăn cứt, vì kiếm tiền đến thuốc giả cũng dám bán.
Chỉ bằng tội mua bán thuốc giả này liền có thể cho ông ta ăn no một trận.
“Anh đang xem cái gì?” Vệ Tuyết Ngưng tò mò hỏi, đối với một người không hiểu gì về y như cô mà nói, tất nhiên không nhìn ra được hai loại thuốc này có cái gì khác nhau.
“Cô mang còng tay không?” Lâm Vũ không trả lời mà nhìn xuống hông cô.
“Không có, mang còng tay làm gì?” Vệ Tuyết Ngưng khó hiểu hỏi.
“Quay về mang theo đi, lát nữa có thể cần dùng đến.” Lâm Vũ cười mỉm nói.
Chờ sau khi Vệ Tuyết Ngưng quay về lấy còng tay, Lâm Vũ liền mang theo cô đến bệnh viện nhân dân Thanh Hải.
Lúc này trong phòng bệnh của Trịnh Vân Hà, Trịnh Thế Phàm cùng Vệ Công Huân đều đang thấp giọng thảo luận việc buổi chiều tiền hành phẫu thuật.