Chương 203:
“Đáng ghét.”
Mặt Giang Nhan đỏ bừng, vội vàng đẩy anh ra, hỏi: “Thế nào, làm bạn trai của một đại mĩ nữ cảm giác ra sao? Có phải tốt hơn ở với tôi?”
Giọng nói của cô mang theo chút ghen tuông, hờn giận.
“Đừng nhắc nữa, mệt chết mát.”
Lâm Vũ nói xong trực tiếp nằm xuống giường, tối nay vừa đối phó với Lưu Xương Thành vừa phải ứng phó với Thường Thông, thật sự làm anh có chút mệt.
“Nói điêu, cùng mỹ nữ ra ngoài mà còn mệt ư?” Giang thở dài một hơi, có chút đồng tình nói: “Thanh My cũng thật đáng thương, không có người nhà, người cô thích cũng mắt rồi, trái đất này rộng như thế cũng không có chỗ cho cô ấy dung thân, nêu như cô ấy đồng ý tôi thật sự hi vọng cô ấy có thể cùng chúng ta sinh sống.”
Lâm Vũ nghe thấy lời này tim bắt đầu run lên, cố gắng kiềm chế hưng phần trong lòng nói: “Nhan Nhan, hình như không tốt lắm.”
*Có gì không tốt chứ.”
Giang Nhan có chút không để tâm nói: “Có điều nhà chúng ta hơi nhỏ, không có chỗ để ở.”
“Có chỗ để ở cũng không được, thêm một người phụ nữ, ảnh hưởng rất nhiều đến tình cảm của hai chúng ta.” Lâm Vũ cười hi hi nói.
Thực ra trong nội tâm của anh cũng mong muốn được cùng Diệp Thanh My chung sống, cũng đễ dàng để bản thân chăm sóc cô áy.
“Xí, trong tim Thanh My người ta chỉ có Lâm Vũ thôi, đối với anh một chút hứng thú cũng không có, nếu như cô ấy thật sự nhìn trúng anh, tôi sẽ đem anh tặng cho cô ấy.”
Giang Nhan liếc Lâm Vũ một cái, nửa thật nửa đùa nói.
“Vậy không được, cô mới là vợ tôi.” Lâm Vũ vội vàng dùng đôi bàn tay mình ôm lấy vai cô.
“Vậy tôi làm cả, cô ấy làm nhỏ, được không?” Giang Nhan thở ra, nhìn Lâm Vũ hỏi.
“Được, ý kiến hay đấy.” Lâm Vũ mãn nguyện gật đầu, nghĩ đên cảnh hai người phụ nữ cùng phục vụ một người chồng, anh vô cùng thích thú.
*Tót, tốt cái đầu nhà anh ý.”
Giang Nhan lập tức dùng tay véo thắt lưng anh, sau đó liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.
Sáng sớm hôm sau, hai người Thẩm Ngọc Hiên và Châu Thần đến đón Lâm Vũ, nói cần đưa anh đi gặp một người, sau đó cùng nhau ăn cơm.
“Gặp ai?” Lâm Vũ tò mò hỏi.
“Cậu tôi.” Châu Thần cười đáp.
“Gặp cậu của anh làm gì?” Lâm Vũ có chút ngoài ý muốn nói.
“Đến rồi anh sẽ biết.” Thảm Ngọc Hiên cười hắc hắc nói.
Chiếc xe cuối cùng dừng lại ở rìa một con đường trong thành phố cổ, sau đó Thảm Ngọc Hiên và Châu Thần đưa Lâm Vũ đến một cửa hàng mới sửa trên phố, cửa hàng trống trơn, cửa chưa lắp, có vẻ như vừa sửa xong không lâu.
Vài người đàn ông trung niên đứng trước cửa hàng, trong đó có hai người mặc vest, một cao một lùn, trông giống như một ông chủ.
Những người khác ăn mặc giản dị, chủ yếu là quần áo lao động, có lẽ là công nhân trang trí cửa hàng.
Mấy người tụ tập lại chỉ vào chỗ trống ở cửa bàn bạc chuyện gì đó, có vẻ như đang thảo luận việc xây cửa.
“Cậu, chú.” Châu Thần hưng phấn hướng về phía hai người một cao một thấp chào hỏi.
Tiếp đó, anh giới thiệu với Lâm Vũ, người đàn ông cao cao mặc vest tên Nghê Thiều Quang, là cậu của anh ta, còn người thấp lùn mặc vest còn lại tên Khưu Tống, là cậu em vợ của cậu.
“Cậu, chú.” Lâm Vũ vội vàng chào hỏi hai người.
Hai người đáp lại một tiếng, nói bảo bọn họ đợi một chút, sau đó quay người tiếp tục cùng máy người kia bàn chuyện chiếc cửa.
“Châu Thần, tiệm này là của cậu anh à?” Lâm Vũ nhìn một lượt căn nhà mới thiết kế có ba tầng lầu, không nhịn được hỏi một câu.
*Đúng vậy, cậu tôi mở nhà hàng, một chuỗi đó, đây đã là cửa tiệm thứ ba của nhà cậu ấy rồi.” Châu Thần cười nói.
Lâm Vũ gật đầu lùi về phía sau một bước, liếc nhìn về phía phố xá hai bên, sau đó liếc nhìn mái nhà, sau đó bước nhanh tới Nghê Thiều Quang nói: “Cậu, cậu không thể mở cửa hàng ở đây được.”
“Hả? Tại sao?”
Nghê Thiều Quang cùng mọi người nghe vậy nhất thời có chút khó hiểu quay người nhìn về phía Lâm Vũ.
“Bởi vì chỗ này phong thủy không tốt.” Lâm Vũ nghiêm túc giải thích.
“Ò? Ha ha…”
Ai biết Lâm Vũ vừa nói xong Nghê Thiều Quang đột nhiên ngẳắng đầu cười ha ha, Khưu Tống bên cạnh ông cũng khôn nhịn được lắc đầu cười.
Đến Thẳm Ngọc Hiên và Châu Thần cũng dùng ánh mắt kì quái nìn Lâm Vũ.